Chương 21: Ác ma của cô

Việc bắt chước đơn thuần này không cao cấp hơn so với việc huấn lịch chó con nghe khẩu lệnh lập tức ngồi xuống chút nào.

“Em có sao không? Có bị thương ở đâu không?”

Hạ Thiên bò dậy, phủi phủi tuyết ở trên người xuống, bất lực nói: “Chị tin em, những việc em làm đều xuất phát từ ý tốt mới đến tìm Leila… nhưng em tuổi còn quá nhỏ. Matthew à, nếu lạc đường ở trong rừng sẽ rất khó tìm đường ra. Lần sau gặp phải tình huống như thế này, phải nói với thầy cô, hoặc là ít nhất phải nói với chị, được chứ?”

Nói đi thì cũng phải nói lại, rốt cuộc vì sao cậu nhóc lại đi tìm Leila? Hạ Thiên vẫn cảm thấy có chút kỳ lạ.

May là Matthew không có bị thương.

Nghe thấy những lời Hạ Thiên nói, cậu bé nhìn đi chỗ khác. Đôi mắt Matthew hơi cụp xuống, tầm mắt chuyển từ khuôn mặt cô sang đôi tay cô.

Hạ Thiên cúi đầu xuống nhìn theo hướng nhìn của Matthew, thì phát hiện khi nãy cô té bàn tay chống xuống mặt đất, nên đã để lại một vết xước nhỏ trên tay.

“Chị không sao.” Cô thản nhiên nói: “Về nhà thoa thuốc sẽ khỏi thôi.”

[Mục tiêu công lược: Matthew Dennehy, giá trị hắc hóa -2, giá trị hắc hóa hiện tại: 87.]

Hạ Thiên: ???

Đợi một chút, đây là sao?

Gợi ý của hệ thống thình lình xuất hiện khiến Hạ Thiên sửng sốt: Xem ra việc cô suýt chút nữa thì bị đánh còn có tác dụng thanh lọc tâm hồn à!

Leila vẫn về nhà trước khi bà Smith tan làm.

Hạ Thiên không rỗi hơi mà đi chơi trò mách lẻo, Justin cũng không có ý định làm "kẻ phản bội", mọi người đều ngầm hiểu với nhau chuyện Leila trốn học.

Theo thường lệ, bữa tối là do tất cả những đứa trẻ cùng nhau chuẩn bị, theo lời của bà Smith thì đây là "cơ hội tốt để tăng cường tình cảm gia đình", và hiển nhiên, mấy đứa trẻ ở đây chả đứa nào thẩm nổi cái tăng cường tình củm này cả.

Hạ Thiên nói dối trên đường về nhà không cẩn thận nên vấp ngã, vì thế mới để lại vết thương. Sau khi bôi thuốc vào lòng bàn tay, cô không thể tham gia lao động, sau đó còn bị bà Smith răn dạy một trận.

"Đúng là mấy đứa trẻ con mà, rảnh rỗi sinh nông nỗi, suốt ngày chỉ tìm thêm phiền phức cho ta thôi." Bà Smith rất không vui mà nói: "Ban ngày giúp đỡ bệnh nhân mệt đến chết đi sống lại, đến buổi tối muốn an ổn nghỉ ngơi thôi cũng không yên với mấy đứa, chỉ được cái phá. Leila, con đang làm gì vậy? Mau đi rửa rau! Hạ Thiên, sau này con không thể sơ ý vì những chuyện nhỏ nhặt như thế nữa, bây giờ chỉ có trầy da thôi, chẳng may xảy ra chuyện gì thì cơ quan phúc lợi sẽ phạt tiền ta mất. Đi, không thể làm gì thì đi xem lò nướng. Frank và Johan đi đổ rác đi, một sân khấu rác kia kìa, nhanh cái tay cái chân lên! Còn Justin, không có việc gì làm thì đi lau bàn đi."

Cơm tối của bọn họ rất đơn giản, có khoai tây nướng, mỳ Ý, rau dưa và một số món thịt nhưng không phải thịt, vì sao hả, vì món thịt ấy như thịt ở mấy đám cưới của người kẹt xỉ, miếng thịt mỏng như lá lúa, chỉ có điều, bà Smith không muốn có đứa nhỏ được ngồi không nên sau khi chỉ huy mấy đứa nhỏ làm việc, bà ấy liền hạ quyết tâm làm bữa tối cho buổi Giáng Sinh.

Hạ Thiên ngồi xổm bên lò nướng yên lặng quan sát bà Smith bận tới bận lui. Cho đến khi mì Ý trong nồi chín, Justin đem mì chia làm bảy phần bưng lên bàn, bà Smith lúc này mới biết ai có mặt ai không.

"Matthew? Matthew đâu rồi? Thật tình, muốn trầm cảm với thằng nhóc này luôn."

Bà Smith bực bội thấp giọng mắng: "Ài, thật hối hận khi đã đồng ý với nhân viên xã hội đón thằng nhóc này về nhà mà, chả khác nào con ma, linh hồn lang thang cả, thích thì hiện lên, không thích thì biến mất, coi nơi đây chẳng khác nào cái chợ!"

Sau khi câu nói này phát ra, Matthew mới chậm chạp hiện thân.

Cậu bé rẽ vào phòng bếp, sau đó ngồi vào bàn ăn không nói tiếng nào.

Bà Smith thấy thế lại càng tức giận: "Sau này mà còn đến muộn thì sẽ không có cơm tối cho con ăn."

Frank và Johan đi ra ngoài đổ rác vừa vặn trở về, Frank rửa tay rồi ngồi xuống bên kia bàn: "Đồ ác m...... Matthew, mày xuống tầng hầm làm gì?"

Tầng hầm?

Hạ Thiên theo bản năng cảnh giác.

Ai trong nhà cũng biết tầng hầm là không gian riêng của quý ngài Smith, ông ấy cấm bất cứ đứa trẻ nào ra vào.

Sở thích nghiệp dư của quý ngài Smith chính là chăm sóc vườn hoa, nghe nói bên trong cũng chỉ chứa một ít công cụ làm vườn. Bây giờ quý ngài Smith đang đi công tác, tầng hầm cũng vì thế mà bị khóa chặt, Matthew không thể vào được.

Nhưng mà…

Hồi tưởng lại ban ngày, cậu bé dường như có thể theo dõi được bước chân của Leila một cách chính xác, Hạ Thiên lại không khỏi suy nghĩ nhiều, nếu như Matthew có thể đi vào thì sao, trong lúc nước sôi lửa bỏng như thế này thì cậu bé vào đó có mục đích gì?