Chương 19: Ác ma của cô

Tóm tắt trong một câu là nơi đó cực kỳ thích hợp gϊếŧ người cướp của.

Matthew không những là người ngoài tỉnh vừa được đưa đến nhà của quý bà Smith, cậu bé cũng chỉ mới sáu tuổi.

Không có chuyện gì thì đi vào rừng làm gì, sợ cuộc sống của mình chưa đủ kí©h thí©ɧ sao hả? Hạ Thiên lập tức vội vàng, vẫy tay tạm biệt các bạn khác, sau đó cô quay người chạy vào rừng.

Nhân lúc cậu bé vẫn chưa đi xa, bây giờ vẫn còn kịp. Sẽ rất rắc rối nếu cậu bé thực sự đi sâu vào rừng.

Thật may mắn không có ai dọn dẹp tuyết trong rừng, Hạ Thiên vừa vào rừng, thì nhìn thấy dấu chân trên mặt đất. Cô điên cuồng bám theo dấu chân trên đường, ban đầu còn chỉ có một loạt dấu giày nho nhỏ… vừa nhìn đã biết là thuộc về Matthew. Sau khi Hạ Thiên chạy được ba bốn trăm mét, thì nhìn thấy dấu giày của Matthew và dấu giày của hai người khác xuất hiện ở cùng một chỗ.

Cô thầm nói không hay rồi, sau đó tăng tốc chạy về phía trước.

Vượt qua con suối bị đóng băng, ở gần một dốc núi, cuối cùng Hạ Thiên đã đuổi kịp dấu chân trên mặt đất.

Matthew đứng ở một cái cây ven đường, cách cậu bé hơn mười mấy mét, một đôi nam nữ trẻ tuổi đang thì thầm to nhỏ. Hạ Thiên nhìn chăm chú thì phát hiện thì ra đó là người quen…

Cô gái đang dựa vào thân cây cười đùa, không phải Leila thì còn có thể là ai nữa chứ?

A! Đây là…

Hạ Thiên hơi ngạc nhiên một chút: Đây là đang làm gì, hẹn hò à? Không phải chứ!

Mặc dù biết ở nước Mỹ có chuyện yêu sớm như vừa nói, nhưng cô nhóc chỉ mới mười một tuổi thôi! Đây cũng là quá sớm rồi. Hơn nữa cậu thiếu niên cười đùa vui vẻ với cô nhóc, nhìn thế nào cũng chỉ mới học cấp hai.

Justin nói Leila trốn học, là trốn học để lén đi hẹn hò sao?

Cậu học sinh cấp hai này rốt cuộc là ai?

Cho nên Matthew đi vào rừng là để tìm Leila… Nhưng cậu bé làm sao biết Leila ở trong rừng, lại làm sao tìm được dấu chân của đối phương? Hạ Thiên không nhịn được mà líu lưỡi: Không quá đáng vậy chứ, một cậu bé năm nay chỉ mới sáu tuổi đã nắm chắc kỹ năng điều tra và truy tìm dấu vết?

Hạ Thiên vừa muốn bí mật dẫn Matthew đi, để tránh làm phiền họ nói chuyện, nhưng cuối cùng lại trễ một bước.

Một giây trước Leila còn tươi cười bỗng nhiên trong chốc lát sững người lại, cô nhóc đã đẩy cậu học sinh cấp hai ra, nét mặt giận dữ nhìn Matthew:

“Đồ ác ma!”

Leila gần như hét lên: “Mày nhìn lén bao lâu rồi?”

Matthew dĩ nhiên không nói năng gì.

Sự im lặng của cậu bé dường như đã khiến Leila mất bình tĩnh.

Suy đi nghĩ lại cũng có thể hiểu được sự phẫn nộ của Leila: Cô nhóc không biết Matthew đã đi tìm mình. Trong mắt Leila, cậu bé chẳng bao giờ hé miệng nói, cũng không biết phản ứng lại, như một con rối xâm nhập vào thế giới loài người. Cậu bé như âm hồn bất tán xuất hiện trong khu rừng hoang vu hẻo lánh, còn nhìn chằm chằm vào Leila và bạn trai của cô nhóc.

Chỉ nghĩ đến đây thôi, Leila đã nổi da gà đầy người rồi.

“Ai kêu mày nhìn lén tao hả?” Leila nổi giận đùng đùng lao về phía trước: “Có phải Hạ Thiên kêu mày tới không? Mày với con nhỏ đó là cùng một bọn!”

Hạ Thiên: “...”

Chuyện này liên quan gì đến tôi zị? Leila bị ngáo rồi.

Thấy Leila định giơ tay đánh người, tình hình lúc này rất căng thẳng, quả thật không có thời gian cho Hạ Thiên nghĩ nhiều. Cô đành phải chạy nhanh qua đó: “Leila, cậu mau dừng tay lại!”

Nhân lúc đối phương còn đang ngơ ngác, Hạ Thiên đã kéo Matthew qua và chắn trước mặt cậu bé.

Sự xuất hiện của cô tình cờ “chứng thực” suy đoán của Leila, cô bé mười một tuổi trông như một con điên, gào lên: “Tao biết ngay là mày xúi giục nó mà, đồ đê tiện, đồ khốn!”

Hạ Thiên: “Cậu nói tào lao gì vậy?”

Cô thật sự có chút tức giận, Matthew tốt bụng đến tìm cô nhóc, còn bị cô nhóc mắng một trận, thậm chí xém tý nữa là bị cô nhóc đánh.

Ở đâu ra cái đạo lý như thế, đổi lại người khác thì người ta cũng hắc hóa thôi.

“Matthew là đang lo lắng cho cậu mới đi tìm cậu.” Hạ Thiên không khách khí mà đáp trả lại: “Nếu không phải quý bà Smith yêu cầu mọi người cùng nhau về nhà, thì ai thèm quan tâm đến sống chết của cậu chứ!”

“Nói mấy câu vớ vẩn đó, cũng chỉ để lừa gạt bản thân mày thôi!”

Cảm xúc của Leila đang vô cùng kích động, cô nhóc chỉ vào Matthew chửi rủa: “Khi đồ ác ma được đưa tới, tao đã nghe hết những gì nhân viên xã hội nói với quý bà Smith rồi! Ba mày là kẻ nghiện ma túy, mẹ mày không quan tâm đến mày, bà ta còn chính tay gϊếŧ chết ba mày! Con quái vật như mày đến ba tuổi còn chưa biết nói, vì vốn dĩ không có ai dạy mày. Mày cho rằng mày đối xử tốt với nó thì nó sẽ biết ơn mày sao? Nhìn thử xem cái bộ dạng của đồ ác ma này đi, sớm muộn gì nó cũng sẽ bắt mày, bắt tao, bắt tất cả mọi người lại rồi gϊếŧ sạch hết!”