Chương 17: Ác ma của cô

Chỉ là, cậu bé Matthew có vẻ hoàn toàn thờ ơ với những lời cô nói.

Đôi mắt màu xanh biển vẫn luôn tập trung vào Hạ Thiên, cậu bé vẫn chăm chú nhìn cô nói, vẫn quan sát cô tỉ mỉ, giống như Hạ Thiên là con mồi hoặc chỉ là bức tranh cần được nghiên cứu.

Chỉ là, má nó trời ơi, Matthew đã nhìn cô suốt một ngày rồi đấy, chẳng lẽ còn chưa đưa ra kết luận gì sao? Nhìn gì nhìn lắm thế, cô biết cô đẹp nhưng nhìn lắm thế cô cũng biết ngại đấy được không?

Hạ Thiên có chút nhụt chí. Cô cũng không biết Matthew có nghe hiểu hay nghe lọt được chữ nào không, cậu bé sẽ không cho cô bất cứ câu trả lời nào. Không thể để cô cho Matthew Dennehy ăn đến mức độ thiện cảm đầy đủ được!

Quên đi, thôi thì bước từng bước một vậy, chạy nhanh quá không cần thận ngã sml mất.

Hành động này vừa mới bắt đầu chưa đến hai mươi bốn giờ thôi, cô còn có thời gian để tìm hiểu suy nghĩ và hành vi của Matthew.

"Thu dọn xong thì đi thôi." Hạ Thiên điều chỉnh ngữ khí của bản thân, cô để giọng của mình ở trạng thái thoải mái nhất có thể: "Nếu có lần sau…. Chị hy vọng em sẽ không gϊếŧ bất kỳ con vật nào bằng tay không nữa, Matthew. Có biện pháp giải quyết, chúng ta chọn cái nào mà không khiến người khác sợ hãi chẳng phải sẽ tốt hơn sao?"

May mà thủ đoạn "hủy thi diệt tích" của cô lưu loát cao siêu.

Tuyết đọng tan nhanh rửa sạch vết máu, bùn đất che khuất vết bẩn làm cho ai nhìn qua cũng tưởng hai đứa nhỏ ở trong vườn hoa vui đùa, ném tuyết quá đà nên mới dẫn đến việc cả người ướt sũng, dính đầy bùn đất.

Bà Pete thấy thế vui mừng khôn xiết: "Hai thiên thần nhỏ nghịch ngợm này, hai đứa lại tạo thêm việc cho bà Smith rồi."

"Bà Smith không phiền đâu ạ."

Hạ Thiên nghiêm túc trả lời: "Con sẽ sử dụng máy giặt a!"

Bà Pete rất vui mừng: "Ôi, thật là một đứa trẻ hiểu chuyện!"

Bây giờ là những năm 80 nên giá cả cũng không cao, mỗi lần Hạ Thiên giúp đỡ lao động có thể nhận được năm mươi xu tiền tiêu vặt nhưng hôm nay bà Pete không chỉ cho một đô la* mà còn tặng Hạ Thiên và Matthew mỗi người một chai nước ngọt.

*1 đô la = 100xu

Sau khi ra ngoài, Hạ Thiên liền giúp Matthew vặn nắp chai nước ngọt.

"Em thấy đấy." Cô đưa soda cho Matthew: "Nếu hành vi gϊếŧ chuột đồng của em mà bị phát hiện á, chắc chắn chúng ta sẽ không có soda miễn phí để uống đâu. Ài, thôi uống xong rồi hãy về nhà."

Ngày thường bà Smith sẽ không mua nước ngọt cho đám trẻ trong nhà! Nếu để Frank và mấy thằng nhóc đàn em của cậu ta nhìn thấy, chai nước này nhất định sẽ bị cướp đi.

Matthew ngoan ngoãn nhận lấy nước ngọt mà Hạ Thiên đưa tới, đưa vào miệng uống một ngụm.

"Thế nào?" Hạ Thiên cười tủm tỉm hỏi.

Coca- Cola mấy chục năm trước, cô cũng chưa từng uống qua. Hạ Thiên vặn mở nắp, vừa đưa đến bên miệng thì chợt nghe hệ thống nhắc nhở vang lên bên tai.

[Mục tiêu công lược: độ thiện cảm của Matthew Dennehy +1, giá trị hắc hóa-1, giá trị hắc hóa hiện tại: 89, độ thiện cảm hiện tại: 3.]

Bàn tay đang cầm nước ngọt của cô bỗng nhiên ngừng lại.

Không chỉ độ thiện cảm tăng, ngay cả giá trị hắc hóa cũng giảm!

Độ thiện cảm tăng lên thì khá dễ hiểu-- ngay cả lễ Giáng Sinh và năm mới bọn họ muốn uống coca cũng khó chứ đừng nói là ngày thường, vậy hóa ra, thứ hiếm lạ tới tay liền có thể thỏa mãn nhu cầu của Matthew à.

Really? Chill vại?

Về phần giá trị hắc hóa này......

Hừm! Chẳng lẽ Matthew nghe lọt tai những lời cô nói sao?

Điều duy nhất Hạ Thiên có thể nghĩ thông suốt chính là hành vi sát hại động vật của cậu bé được cô giúp che giấu, bà Pete không phát hiện ra cho nên bọn họ nhận được phần thưởng.

Những hành động liên tiếp của Hạ Thiên khiến Matthew nhận ra lời khuyên và đề nghị của cô là đúng, vì vậy cậu bé lựa chọn tiếp nhận lý do nghe vô lý nhưng khá thuyết phục ấy.

Nếu đây là sự thật, vậy điều này chứng minh, bên dưới vẻ ngoài thờ ơ của Matthew là một đầu óc vô cùng tỉnh táo.

Cậu bé sẽ quan sát, xem xét và đánh giá thế giới bên ngoài, sau đó mới đưa ra kết luận của riêng mình, điều này chứng minh rằng Matthew cũng có khả năng học tập như những đứa trẻ khác, thậm chí còn siêu sao hơn.

Không có cảm xúc không có nghĩa là trí tuệ bị rối loạn.

Không hiểu sao cô lại cảm thấy Matthew có lẽ thông minh hơn những đứa trẻ bình thường- nếu không thì sao cậu bé có thể liên tục đùa giỡn thằng nhóc Frank lớn hơn mình tận tám tuổi?

Tâm trạng vừa mới nhụt chí của cô chợt chuyển biến tốt đẹp.

Về đến nhà, Hạ Thiên giúp Matthew cởϊ áσ khoác, sau đó cầm quần áo bẩn chạy thẳng đến phòng giặt quần áo.

Cậu bé nghe lọt tai, nghĩa là cũng có khả năng giao tiếp. Một khởi đầu phải nói là amazing! Good Job, nếu như Hạ Thiên có thể thuận lợi giao tiếp với Matthew thì cô không tin bọn họ không thể trở thành người thân hay chỉ đơn giản là bạn bè khi cả hai đang sớm chiều ở chung.