Chương 57

Mạc Chi Tuyệt rõ ràng cũng không ngờ đến chuyện này, chỉ vì hắn cảm thấy có động tĩnh nên mới mở mắt ra dò xét. Thế nhưng kẻ địch chả thấy đâu, thay vào đó lại là cái chuyện khiến cho cơ thể rục rịch.

Mạc Thiên bây giờ mới phản ứng kịp, nhanh chóng chống tay để bật người dậy. Thế nhưng không biết có phải vận xui đang đến hay do quá luống cuống nên không cần thận. Mạc Thiên lần nữa bị trượt, môi đυ.ng môi với Mạc Chi Tuyệt.

Khuôn mặt ngay lập tức đỏ ửng lên, Mạc Thiên bối rối không tả hết, bật dậy như pháo bắn, thế nhưng do quá nhanh nên không may đập đầu vào bức tường bên cạnh. Cậu ôm lấy đầu khóc không ra nước mắt, mặt mũi lần này triệt để vứt hết rồi.

Một vòng tay ôm lấy eo Mạc Thiên kéo xuống, tay còn lại đưa lên đầu cậu xoa nhẹ. Mạc Thiên lần nữa áp lên người Mạc Chi Tuyệt, lần này cậu dứt khoát không tránh nữa, mặc kệ đè lên người đệ đệ ăn vạ, thật sự đã đủ mất mặt rồi.

Trên đầu truyền đến một tiếng cười khẽ, bàn tay xoa đầu cậu lại càng dịu dàng hơn.

- Ca đang làm gì vậy?

Trong không gian yên tĩnh, giọng nói bình thường lạnh lùng nay ấm áp lạ thường.

Mạc Thiên rầu rĩ áp mặt lên bộ ngực rắn chắc, mặc kệ tư thế này có bao nhiêu kỳ cục.

- Nếu ta nói ta trượt tay, đệ có tin không?

Âm thanh ảo não vang lên, Mạc Thiên cảm thấy l*иg ngực Mạc Chi Tuyệt rung lên một cái, rõ ràng là đang cười. Thấy hắn cười cậu lại càng xấu hổ hơn, hôm nay sao vận xui cứ đeo bám thế chứ, chả lẽ mới sáng sớm cậu bước chân trái đầu tiên?

Nghe thế Mạc Chi Tuyệt hơi nhổm dậy, kéo theo Mạc Thiên cũng thẳng người lên, đột nhiên Mạc Chi Tuyệt dùng tay nâng mặt của Mạc Thiên, ánh mắt cong cong rồi cúi đầu.

Mạc Thiên ngẩn ngơ cảm nhận đôi môi mềm mại đang áp lên môi mình, nhưng chỉ thoáng qua rồi lập tức biến mất. Mạc Chi Tuyệt liếʍ môi một cái rồi bật cười.

- Chỉ là hôn thôi mà, huynh đệ hôn vui thế này có gì phải bối rối chứ.

Xúc cảm ấm áp ấy như còn đọng lại, Mạc Thiên thế nhưng cũng chỉ biết bần thần. Chuyện này là bình thường ư? Cái này mà là bình thường ư!!

Mạc Thiên dùng sức ngồi thẳng, tay đập mạnh lên đầu Mạc Chi Tuyệt mấy cái, cú đập này quả thật không hề lưu tình, thậm chí ẩn ẩn có chút vận dụng dị năng.

Mạc Chi Tuyệt ăn đau ôm đầu, lâu lắm rồi mới có người dám đánh hắn, không ngờ ca lại có thể ra tay nặng như thế này, đúng là khó tin.

Thấy Mạc Chi Tuyệt xoa đầu như thế, đáy mắt Mạc Thiên hiện lên tia đau lòng, tay khựng lại dừng lêи đỉиɦ đầu hắn rồi xoa nhẹ.

- Ta đã nói rồi, đây là chuyện giữa hai người muốn cầm tay nhau đi đến suốt kiếp. Việc này, ta không muốn đệ tái diễn nữa, ban nãy là ta bị trượt nên mới xảy ra tình huống không đáng có. Hai huynh đệ hôn nhau không thể nào bình thường được, bây giờ đệ cũng đã lớn rồi, cần phải suy nghĩ kỹ việc mình đã làm ra.

Mạc Thiên thở dài nói một tràng, Mạc Chi Tuyệt nghe thế chỉ biết im lặng, một lúc sau cầm lấy bàn tay đang xoa đầu mình để xuống, rồi tiến lại gần ôm chầm lấy Mạc Thiên.

Khuôn mặt hắn dấu xuống cổ cậu, chỉ im lặng như thế. Mạc Thiên cũng ôm lại hắn, than nhẹ.

- Xin lỗi, nãy ta đánh đệ có đau không?

Mạc Chi Tuyệt không nói không rằng, chỉ chôn mặt vào cần cổ Mạc Thiên.

- Đau sao?

Mạc Thiên lo lắng, đây là lần đầu tiên cậu ra tay đánh Mạc Chi Tuyệt, bình thường làm gì có chuyện như thế này, sở dĩ tại vì ban nãy có hơi kích động, cậu không muốn nam chính cứ nhận thức không đúng thế này.

Mạc Chi Tuyệt lắc đầu, âm thầm suy nghĩ. Hình như làm bừa thế nào cũng được nhưng nhất quyết Mạc Thiên không cho hôn, chả lẽ cậu nghĩ cứ yêu nhau thì mới hôn sao?

Hai người cứ giữ nguyên tư thế ôm nhau một lúc lâu, khi Mạc Thiên không nhịn nổi nữa lên tiếng, thì từ phía dưới hạ thân đột nhiên có chút cứng rắn.

Đừng nói là...?

Mạc Thiên cúi đầu, lúc này Mạc Chi Tuyệt mới ngẩng mặt lên, vì động tình nên hơi ửng hồng.

- Đệ...

Mạc Chi Tuyệt cầm tay Mạc Thiên đưa xuống phía dưới của mình, tay còn lại cũng chạm cái của cậu, thì thầm hỏi nhỏ.

- Việc này, chắc là được nhỉ, ca ca?

...

Khắp khán đài đều vang lên âm thanh reo hò, Mạc Thiên ngồi bên trong chờ ra hiệu đi ra ngoài cũng có phần trông mong.

- Ca uống nước không?

Mạc Chi Tuyệt lắc lắc ly nước trên tay, Mạc Thiên nhìn thấy hắn thì lại có chút ngượng, ho nhẹ rồi gật đầu cầm lấy. Bên trong cũng có nhiều đội thi nữa đang ngồi chờ đợi, tất cả đều bắt đầu sau Mạc Thiên và Mạc Chi Tuyệt.

Đột nhiên Thuần Nhã đứng dậy, động tác này chả có gì đáng để ý nếu cô không phải là đối tượng của nhiều người, trên tay cầm một tấm vải nhỏ. Cô đến trước mặt Mạc Chi Tuyệt ngay giữa nơi đông người thế này, chìa tấm vải đỏ đó ra trước mặt hắn. Nhìn kỹ thì cái này giống như một tấm bùa, không ngờ nữ chủ cũng mạnh dạn thế.

- Cái này cho huynh, xem như cầu may.

Nhìn Thuần Nhã vừa cười vừa nói với Mạc Chi Tuyệt, giọng điệu cứ như đã quen thân từ lâu khiến Mạc Thiên không hiểu sao cảm thấy trong l*иg ngực một trận khó chịu.

Quay mặt sang một bên, Mạc Thiên cũng không hiểu nổi cảm giác này nữa.

- Nếu vậy thì ngươi cứ giữ lại mà dùng đi.

Tiếng nói lẫn nội dung phũ phàng của Mạc Chi Tuyệt vang lên không chỉ Mạc Thiên mà còn khiến cho nhiều người trong này phải sửng sốt. Một người có nhan sắc như nữ thần vậy mà không hề khiến Mạc Chi Tuyệt động lòng, nói từ chối là từ chối, cực kỳ dứt khoát.

Mạc Chi Tuyệt nói xong cũng không thèm quay đầu nhìn sắc mặt của Thuần Nhã, tiến đến chỗ Mạc Thiên rồi mỉm cười.

- Ca, chúng ta đi thôi.

Mạc Thiên phản ứng chậm một hai giây rồi mới gật đầu đứng lên, không quên nhìn sang Thuần Nhã một cái. Sắc mặt cô gái này đang cố gắng tỏ ra bình tĩnh, thế nhưng bàn tay run run đã bán đứng cô. Vài người thấy thế có vẻ như đang xem trò vui, thì thầm với người bên cạnh. Nam chính đúng thật là vô tình, có khả năng từ chối một nữ chủ như vậy.

Nghĩ thì nhiều thế nhưng khi chính thức đứng trên sàn đấu, mấy việc lặt vặt tự động quên hết. Đối thủ của cậu đã đứng đó từ trước, đang quan sát chăm chú hai huynh đệ cậu.

Đối thủ là hai nam nhân, cao cỡ trung bình, mặt mày ngược lại khá anh tuấn. Mạc Thiên gật đầu đáp lại lời chào bên phía họ.

- Lam Đình, cấp 62, hệ Thổ.

- Mộc Ca, cấp 64, hệ Quang.

Mạc Thiên và Mạc Chi Tuyệt liếc nhìn nhau.

- Mạc Thiên, cấp 64, hệ Phong.

- Mạc Chi Tuyệt, cấp 69, hệ Hoả.