Chương 9

Trì Di tựa vào cạnh cửa, anh mặc áo sơ mi trắng và quần tây, đôi chân thẳng tắp như đường chân trời, gương mặt ửng đỏ nhẹ, hơi thở nồng mùi rượu: “Không phải cô nhắn tin gọi tôi tới sao?”

“Ý tôi là, sao anh lại nhanh như vậy?”

Trì Di dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp thẻ phòng khách sạn trong túi quần, quơ quơ đến trước mặt Triệu Mạn Ca: “Tôi cũng ở khách sạn này.”

“Chết tiệt.” Triệu Mạn Ca giơ tay gạt mái tóc ướt dán bên má ra sau tai, bọt nước trên ngọn tóc chảy xuống cằm lăn trên cổ, trượt vào ngực. Trì Di nhìn sự chuyển động của giọt nước kia, lỗ tai đỏ lên, tác dụng của rượu tăng vọt, vì thế đổi một tay chống ở cửa: “Cô tìm tôi có việc gì sao? Tôi rất bận.”

Bận uống rượu hả? Bận mà xuất hiện nhanh thế? Bản lĩnh trả đũa của anh tăng nhanh thật đó, còn đáng giận hơn cả những lời phỏng vấn trên TV hôm nay. Trong lòng Triệu Mạn Ca có hơi không kiên nhẫn, cô kéo khăn lông bọc tóc xuống, để mái tóc bung xõa trên bờ vai, sau đó vươn ngón tay dí vào ngực Trì Di, theo cúc áo vẽ một vòng tròn, lại phác họa đường cong cơ bụng của anh, chuyển ngón tay qua thắt lưng bên hông.

Trì Di run lên rõ ràng.

“Vào đi.” Triệu Mạn Ca xoay người, ôm Trì Di đi vào.

Hai người đứng ở trước sô pha, Triệu Mạn Ca xoay người đối mặt với anh, lộ ra nụ cười quyến rũ không thể thiếu khi trình diễn trên sàn catwalk của Victoria’s Secret, cô khoác tay lên bả vai anh, ấn anh lên sô pha. Khắp xoang mũi là mùi nước hoa và mùi rượu trên người người đàn ông này, trộn lẫn với nhau, tản ra một loại mùi hương gọi là “hormone”.

“Tôi chỉ xin chữ ký, anh lại đưa số điện thoại cho tôi. Tôi chỉ nhắn tin nói tôi ở chỗ này, anh liền hấp tấp chạy tới. Anh có ý gì hả?”

Triệu Mạn Ca lớn lên ở Mỹ từ nhỏ, môi trường và văn hóa từng tiếp xúc nói cho cô biết, người đàn ông này muốn ngủ với cô.

Cô biết Trì Di đến trại huấn luyện thanh thiếu niên của câu lạc bộ từ năm chín tuổi, ở Brazil nhiệt tình phóng khoáng, phương diện tìиɧ ɖu͙© cởi mở một chút là bình thường. Triệu Mạn Ca gặp qua không ít người đàn ông như vậy, có vận động viên vang danh thế giới, cũng có diễn viên ca sĩ với sự nghiệp thành công rực rỡ, người đàn ông theo đuổi cô lại càng không thiếu siêu sao thế giới, nên đối với hành động của Trì Di, ngoài việc kinh ngạc trước sự ngoài lạnh trong nóng của anh, cô cũng không cảm thấy kỳ lạ.

Chỉ cần giờ phút này Trì Di thừa nhận ý nghĩ trong lòng anh, Triệu Mạn Ca sẽ lập tức hẹn hò với anh.

Nhưng cô vẫn quá coi thường Trì Di.

Dưới ánh đèn ấm áp, cô người mẫu có thể coi là vưu vật mặc áo ngủ khom người nhìn chăm chú người đàn ông, dưới áo ngủ là một trong những cơ thể phụ nữ hoàn hảo nhất thế giới, mà người đàn ông này lại nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mắt, trong con ngươi phản chiếu khuôn mặt của cô, theo ánh đèn ngoài cửa sổ lúc sáng lúc tối, dường như nhiệt độ xung quanh cũng đang tăng lên cực nhanh, cồn nhảy nhót ở trong mỗi một góc của cơ thể, cuối cùng xông lên đại não nổ ầm ầm.

Dưới tác dụng của cồn hai mắt của anh càng thêm mê man, yết hầu lăn lên lăn xuống, khi Triệu Mạn Ca cho rằng anh muốn giải thích, anh lại ngã xuống sô pha, ngủ mê mệt.

“?”

Triệu Mạn Ca nhìn Trì Di ngủ say như chết, ngây người hồi lâu mới phản ứng lại.

Cô duỗi tay vỗ mặt anh, không có phản ứng. Cô lại chọc cằm anh, vẫn không phản ứng.

Triệu Mạn Ca chống nạnh lắc đầu thở dài, một lúc lâu sau mới chấp nhận hiện thực trước mắt, say lúc nào không say lại say vào đúng lúc này! Nhưng Triệu Mạn Ca bất đắc dĩ cũng chỉ có thể lấy thẻ phòng từ trong túi quần của anh ra xem, 1402, tốt lắm, cách phòng cô không xa.

Nhưng lúc thật sự đỡ anh, Triệu Mạn Ca vẫn bỏ cuộc. Cô có thể cõng được đôi cánh một hai trăm cân trên sàn catwalk của Victoria’s Secret, nhưng chắc chắn không thể cõng không được một vận động viên bóng đá cao một mét chín mươi hai này. Bọn họ có tỷ lệ mỡ cơ thể thấp hơn nhiều so với người thường, hơn nữa khi người ta không có ý thức sẽ càng nặng hơn, cho nên bây giờ Triệu Mạn Ca cùng lắm là giúp anh quay từ đầu sô pha này sang đầu sô pha khác mà thôi.

Nghe tiếng hít thở không ổn định lắm của Trì Di, Triệu Mạn Ca ngồi trên giường vừa bực mình vừa buồn cười.

Tôi cho rằng anh muốn ngủ với tôi, kết quả anh chỉ muốn ngủ trên sô pha của tôi.

Cảnh đêm đầy mê hoặc, ánh đèn neon ngoài cửa sổ xuyên qua lớp kính thủy tinh chiếu vào phòng Triệu Mạn Ca, nhà cao tầng san sát như cây cối khiến người ta cảm giác cực kỳ khó chịu. Triệu Mạn Ca khép cổ áo, kéo rèm cửa sổ lên, lúc quay đầu lại, Trì Di đã trở mình, đưa lưng về phía Triệu Mạn Ca.

Cô cứ tưởng rằng nhiều nhất mấy giờ nữa anh sẽ tỉnh lại, hoặc là bạn bè của anh sẽ gọi điện thoại tìm anh, nhưng rạng sáng ba giờ, Trì Di hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại, điện thoại di động của anh cũng không có bất kỳ động tĩnh gì, Triệu Mạn Ca rốt cuộc không chống đỡ nổi nữa, cầm máy tính bảng đi ngủ.