Chương 17

Chúc Tích An rút tay ra khỏi khuỷu tay của Trì Cảnh Huy, duỗi về phía Triệu Mạn Ca, “Cô Triệu, trăm nghe không bằng một thấy, quả nhiên là người mẫu mà người hâm mộ trong nước tự hào có khác.”

Triệu Mạn Ca nắm lấy tay ả ta, bàn tay mềm mại bảo dưỡng rất tốt, thoạt nhìn như tay của thiếu nữ “Bà Chúc quá khen.”

“Việc gì phải xưng hô khách sáo thế, cô gọi tôi là dì như Tiểu Di là được.”

Triệu Mạn Ca thấy Trì Di hơi nhíu mày, không nói gì.Vậy nên Triệu Mạn Ca nói: “Bà Chúc cách tôi cũng chỉ có mười tuổi, gọi dì có vẻ không hợp lắm?”

Trì Cảnh Huy là ông chủ nhà họ Trì, cười tủm tỉm nói:” Không có gì không thích hợp, dựa theo vai vế, đúng là nên gọi một tiếng dì.”

Triệu Mạn Ca gật đầu, chấp nhận nói: “Dì”

Lúc này, Chúc Tích An nhận lấy mâm trái cây từ vυ" Trương đang đứng sau, đặt lên bàn trà trước mặt Triệu Mạn Ca, “Nghe nói người mẫu đều không thể ăn đồ ăn vặt, cho nên tôi dặn vυ" Trương chuẩn bị một ít quả hạch, thử xem có hợp khẩu vị không.”

Triệu Mạn Ca cười cầm lấy một hạt hạnh nhân, nói: “Thường ngày tôi cũng thích ăn một ít quả hạch.”

Chúc Tích An cười ngồi xuống cạnh cô, nhìn Trì Di bên cạnh, nói: “Tiểu Di sao không nói lời nào? Dẫn bạn gái về nhà nên ngượng ngùng sao?”

“Không phải.” Trì Di cầm một hạt hồ đào lên, “Cô Triệu không phải bạn gái, chỉ là bạn bè thôi.”

“Bạn bè?” Trì Cảnh Huy sửng sốt một chút, nhưng cũng nhanh chóng quay về như ban đầu. Ông ta với Chúc Tích An liếc nhau, trong ánh mắt có ý trách ả ta nóng vội.

“Đúng vậy.” Trì Di lột vỏ hồ đào ra ném lên không trung rồi tiếp bằng mồm, “Tôi chưa bao giờ nói rằng tôi có bạn gái, là chính ông hiểu sai, chúng tôi chỉ là bạn bè.”

Triệu Mạn Ca liếc xéo Trì Di một cái, ngồi yên không lên tiếng.

*

Nói chuyện phiếm một lúc, Trì Cảnh Huy gọi Chúc Tích An gọi vào phòng sách.

“Bận rộn cả nửa ngày, hóa ra lại không phải bạn gái? Giới trẻ ngày nay sao bị làm sao vậy?” Trì Cảnh Huy thật là nghĩ nát óc cũng không hiểu, hôm qua lúc ông ta đọc tin tức, cứ tưởng cây vạn tuế ngàn năm cuối cùng cũng ra hoa nên vội vã muốn gặp con dâu, ai ngờ người đến thật nhưng lại không phải bạn gái?

“Anh gấp cái gì, bây giờ giới trẻ tuổi đều như này cả, lên giường cũng chưa chắc sẽ xác định quan hệ.” Hai chân Chúc Tích An không đứng vững nổi, ả đỡ sô pha ngồi xuống, nói: “Em thấy hai người đều có ý với nhau, chỉ chưa chính thức xác định quan hệ thôi, anh xem người cũng mang về rồi, chọc thủng lớp giấy nữa là được thôi.”

“Là như vậy sao.” Trì Cảnh Huy đong đưa chiếc quạt gấp, nhíu mày, “Con gái bây giờ cũng thật là, chưa xác định quan hệ đã về nhà người ta rồi, ngược lại người xấu hổ lại là bề trên như chúng ta.”

Trì Cảnh Huy khép cây quạt lại, đi ra ngoài, “Đi, chúng ta đừng để bọn nhỏ phải chờ.”

Chúc Tích An lại không có phản ứng, Trì Cảnh Huy quay đầu lại xem ả, sắc mặt có chút khó chịu hỏi “Em làm sao vậy?”

“Tối hôm qua không ngủ ngon, tôi nghỉ ngơi một chút, ông không cần phải chờ tôi, đợi chút tôi sẽ tới.”

Trì Cảnh Huy không vui lắm nhưng không muốn biểu hiện rõ ràng quá, thấp giọng nói: “Đừng bởi vì tiểu Di không phải con ruột cô liền không để bụng như vậy, khó khăn lắm nó mới trở về một chuyến, cô liền tỏ thái độ.”

Chúc Tích An cảm thấy tức giận nhưng không dám bộc phát mà nuốt ngược vào trong,ả ta hít sâu mấy hơi, định nói gì đó thì Trì Cảnh Huy đã đi rồi. Qua hồi lâu, Chúc Tích An hai chân cảm giác giảm bớt mỏi, lúc này mới đứng lên đi về phía phòng khách.

Trong phòng khách, Trì Di và Triệu Mạn Ca ngồi một góc sô pha, nói chuyện với Trì Cảnh Huy.

“Sao lại ngồi đó?” Chúc Tích An ngồi đối diện Triệu Mạn Ca, hỏi: “Nghe nói cô Triệu lớn lên ở nước Mỹ đúng không? Trước kia tôi cũng ở nước Mỹ sinh hoạt một đoạn thời gian, thực nhớ khoảng thời gian đó, suy cho cùng khi đó tuổi còn trẻ, ở nước Mỹ nhìn thấy cái gì cũng đều cảm thấy mới mẻ, không giống hiện tại làm cái gì đều không thấy hứng thú, ai, già rồi già rồi!”

Khi nói chuyện, ánh mắt Chúc Tích An rất thân thiện dễ gần, nhưng sự chú ý đều ở trên người Triệu Mạn Ca, định tìm ra chút manh mối trên biểu cảm của cô

“Thế à?” Triệu Mạn Ca cười, “Xem ra dì Chúc ở nước Mỹ sinh hoạt rất tốt.”

Trên thế giới, người có khả năng khống chế biểu cảm tốt nhất là diễn viên và người mẫu, hiện giờ Chúc Tích An mang danh ảnh hậu nhìn nụ cười của Triệu Mạn Ca với tư cách là người mẫu, kinh nghiệm nghề nghiệp nói cho ả biết, nụ cười này rất miễn cưỡng.

“Như thế nào, cô Triệu sống ở nước Mỹ không vui lắm à?”

“Sao có thể, tôi ở nước Mỹ sống rất tốt.”

Chúc Tích An cười cười, hỏi tiếp: “Cô Triệu ở nước Mỹ có chị em gì không? Trước kia khi ở nước Mỹ tôi có quen biết một người bạn, có ngoại hình rất giống với cô Triệu đây.”

Ả ta dừng một chút, cầm tách trà lên, giọng điệu bình thản, “Đáng tiếc cô gái đó lại không có mệnh tốt như cô Triệu.”

“Hả?” Triệu Mạn Ca hỏi, “Cô ấy xảy ra chuyện gì sao?”

“Tính cách cô ấy quá cực đoan, phạm phải sai lầm lớn nên phải vào tù.”

Triệu Mạn Ca ồ một tiếng, mỉm cười, “Chẳng lẽ cô ấy gϊếŧ người phóng hỏa à?”

Chúc Tích An cầm cốc nước lên, che khuất nửa khuôn mặt mình “Ừm, cả hai luôn.”