Chương 15

Trì Di nói một tiếng xin lỗi liền đứng dậy nghe điện thoại, Triệu Mạn Ca tất nhiên không thể rời mắt khỏi anh, hận mình không thể có phép thần thông để nghe được họ đang nói gì.

Chỉ trong vòng ba phút, khuôn mặt anh từ xán lạn trở nên u ám.

Khi Trì Di ngồi lại, Triệu Mạn Ca chủ động mở miệng: "Vừa rồi tôi vô tình nhìn thấy tên người gọi cho anh. Có phải cô Chúc Tích An không?"

“Ừm.” Sắc mặt Trì Di như cũ không tốt lắm, giọng nói cũng trầm hơn một chút, “Bảo tôi về nhà ăn cơm, tiện thể đưa cô về cùng.”

Hả? Triệu Mạn Ca đột nhiên có hứng thú, hỏi: "Vì sao muốn tôi đi cùng?"

Trì Di đưa cho cô một biểu cảm "Điều này không phải là hiển nhiên sao?"

Triệu Mạn Ca ồ một tiếng, rõ ràng là vì tin tức kia, Chúc Tích An nghĩ rằng Trì Di có bạn gái và muốn anh đưa cô về gặp mặt: “Cô Chúc thật là nóng lòng, cô ấy quan tâm anh thật đó.”

Triệu Mạn Ca thuận miệng nói mấy câu.

Nhưng cô không biết Chúc Tích An nóng lòng, không đợi được là muốn gặp bạn gái của con chồng hay là Triệu Mạn Ca cô nữa.

Trì Di lạnh lùng ừ một tiếng, đáp lại lời Triệu Mạn Ca vừa nói.

Chỉ trong vài phút, Triệu Mạn Ca đã hiểu rằng mối quan hệ giữa Trì Di và Chúc Tích An không hề hòa hợp, thậm chí có thể nói là rất tệ. Nhưng cũng hợp lẽ, trên đời này có được bao cặp mẹ kế con chồng thân thiết với nhau chứ.

“Mặc dù cô Chúc hiểu lầm mối quan hệ của chúng ta, nhưng tôi cảm thấy rất tiếc vì đã bỏ lỡ cơ hội ăn tối với cô ấy. Dù sao thì cô ấy cũng là diễn viên tôi yêu thích nhất.”

Trì Di ngước mắt nhìn vào Triệu Mạn Ca.

Anh biết bốn cúp giải ảnh hậu của Chúc Tích An kì thực đều được đặt ở nhà, cô ta không hề dựa vào người là đạo diễn của cha anh hay sử dụng bất kỳ lối tắt nào, đó là sự công nhận của ban giám khảo đối với kỹ năng diễn xuất của cô ta, một diễn viên như vậy sẽ rất khó mà không nổi tiếng. Hơn nữa, trong giới giải trí hiếm hoi người có diễn xuất tốt như vậy nên ngày càng nổi tiếng và nhiều người hâm mộ.

Chỉ là không ngờ rằng, trong những người hâm mộ của cô ta bao gồm cả Triệu Mạn Ca.

“Nếu như cô thật sự muốn gặp cô ta, có rất nhiều cơ hội, tôi có thể giúp cô.”

“Thật chứ?” Triệu Mạn Ca hai mắt sáng ngời, tông giọng cao lên hai tầng.

Nhìn vẻ mặt của Triệu Mạn Ca, Trì Di nghĩ rằng cô thực sự thích Chúc Tích An, “Đương nhiên là thật. Tuy rằng cô ta hiểu lầm mối quan hệ của hai chúng ta, nhưng tôi có thể mang cô đến gặp với tư cách là bạn bè.”

Nói một lúc, anh nói thêm: “Tôi thường đưa bạn bè về nhà ăn cơm.”

Triệu Mạn Ca căn bản không nghe thấy anh còn nói cái gì, mắt đều vì cười mà híp lại, hận không thể mọc cánh mà bay đến chỗ Chúc Tích An: “Vậy khi nào tôi có thể gặp được thần tượng của mình?"

“Chiều mai tôi sẽ đón cô lúc năm giờ.”

*

Sau khi tiễn Triệu Mạn Ca rời đi, Trì Di lên xe, ngồi phịch xuống ghế sau.

Năm phút sau, anh lấy điện thoại ra gọi cho Charles, người đang say giấc lúc này.

“Nếu không phải là cậu, tôi sẽ không bắt máy đâu… Đáng ghét quá.”

Trong điện thoại truyền đến giọng nói ngái ngủ của Charles, ở bên kia Nam Bán Cầu vẫn còn là sáng sớm.

Trì Di đóng cửa sổ, không để ý tới sự có mặt của tài xế, trò chuyện với Charles: "Cảm ơn cậu đã nghĩ cho tôi lí do để vượt qua nguy cơ lần này, tôi đã vượt qua một cách tốt đẹp.”

Nếu không phải Charles không cho anh lời khuyên, hôm nay đối mặt Triệu Mang Ca đến hỏi tội, anh chỉ đành phải giả vờ ngủ như lần trước.

Không đúng, hôm nay không uống rượu, vậy chỉ đành giả vờ ngất xỉu thôi.

Trong điện thoại vang lên tiếng sột soạt, chắc là Charles đang ngồi dậy: “Nhưng thật xin lỗi, tôi thực sự không hiểu tại sao cậu lại phải nói dối như vậy, đối phương là Mango đấy! Cô ấy là tình nhân trong mộng của biết bao nhiêu người đàn ông, tại sao cậu không biểu hiện rõ tâm ý của mình với cô ấy. Đừng nói với tôi là người Trung Quốc các cậu đều như vậy, nhưng cậu là chàng trai đã lớn lên ở Brazil mà.”

Tài xế nghe không hiểu Trì Di nói chuyện bằng tiếng Tây Ban Nha, quay lại thấy mồ hôi trên trán anh liền âm thầm bật điều hòa.

"Bởi vì, tôi không chắc là tôi bị mê hoặc bởi vẻ ngoài của cô ấy hay thật sự thích con người chân chính của cô ấy nữa. Charles, cậu nghĩ rằng yêu từ cái nhìn đầu tiên có đáng tin không? À không, cậu có tin là một người có thể chung tình với một người mà họ chưa gặp mặt bao giờ không? Chỉ xem mình áp-phích hoặc quảng cáo của cô ấy thôi.”

Charles không thèm che giấu sự giễu cợt của mình, "Đừng làm trò hề nữa, bạn của tôi, hành động của cậu đối với cô ấy đã biểu hiện rõ tình cảm của cậu rồi.”

“Không.” Trì Di nghiêm túc phản đối, “Có lẽ chỉ là thấy sắc mà động tâm thôi.”