Chương 14

Trì Di đứng dậy kéo ghế cho Triệu Mạn Ca rồi đưa thực đơn cho cô.

Triệu Mạn Ca nhìn thực đơn, thờ ơ lật qua lật lại rồi nói: “Anh Trì có vẻ thích mặc trang phục lịch sự, nhưng nhìn cũng rất đẹp.”

Mỗi lần gặp anh là đều thấy anh mặc một bộ vest.

Gập thực đơn lại, cô chỉ gọi một ly nước.

"Không thử một chút món bò bít-tết ở đây sao? Tôi đảm bảo đây nơi làm chính cống nhất ở Đế Đô." Trì Di mở thực đơn ra nói.

“Tôi là người mẫu.” Triệu Mạn Ca nói: “Người mẫu chúng tôi không ăn gì.”

Trì Di ồ một tiếng, thì thầm vài câu với người phục vụ đứng bên cạnh, người phục vụ cầm thực đơn đi xuống, tiếp theo là dàn hợp tấu đàn vĩ cầm lên.

Triệu Mạn Ca nhìn Trì Di cởϊ áσ khoác, xắn tay áo lên và để lộ chiếc đồng hồ tinh xảo của mình.

Tuy nhiên, người phục vụ đã nhanh chóng mang đến hai ly nước, lúc này Triệu Mạn Ca mới nhận ra rằng Trì Di cũng chỉ gọi một ly nước.

“Anh Trì, hôm qua…”

“Hôm qua như thế nào?”

Trì Di cầm cốc nước, tựa lưng vào ghế, khoanh tay nhìn cô.

Vẻ mặt lưu manh lại cây ngay không sợ chết đứng này khiến Triệu Mạn Ca không biết nói gì tiếp. Rõ ràng người bị hôn lén là cô, sao giờ cô lại như kẻ háo sắc thế này?

“Anh Trì, anh thích tôi rồi à?”

Thời gian ngừng trôi trong giây lát, khóe miệng Trì Di cong nhỏ lại, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị và nghiêm túc: “Vì sao cô Triệu lại nói như vậy?”

Sao nào? Đây là muốn chơi xỏ cô à? Triệu Mạn Ca chậm rãi uống một ngụm nước: “Nếu không có video sáng nay, tôi cũng không biết mình vậy mà may mắn được anh Trì hôn.”

Trì Di hiếm khi nhíu mày, chỉnh lại tư thế ngồi, nghiêng người tới trước mặt Triệu Mạn Ca: “Thì ra là vậy. Tôi không thể không giải thích một chút, vì từ lúc tôi chín tuổi đã đến sống ở Brazil, nên tôi đã nhiễm thói quen ở bên đó, vì vậy…”

Anh ngước mắt lên, nhìn thẳng vào Triệu Mạn Ca: “Nụ hôn đó chỉ là để cảm ơn cô Triệu đã chăm sóc tôi lúc tôi say rượu mà thôi.”

Triệu Mạn Ca thật sự dừng lại tất cả mạch suy nghĩ trong đầu để suy nghĩ tính xác thực trong lời nói của anh, ánh mắt thẳng thắn, vô tư của anh không giống như đang nói dối lắm, ngược lại bây giờ Triệu Mạn Ca thật sự muốn tìm cái hố để chui vào.

Hùng hùng hổ hổ, khí thế bừng bừng đến hỏi tội nhưng lại bị mất mặt như vậy, cuộc sống này sao mà khó khăn quá.

“Vậy, vậy tại sao khi ở Nam Phi, anh lại viết số điện thoại lên quần áo của tôi chứ?”

Dù như nào thì cũng phải tìm lại thể diện cho bản thân rồi mới tính tiếp được.

Nhưng Trì Di chỉ cúi đầu, thuận tiện chỉnh lại cổ tay áo nói: “Khi ấy, ở thủ đô xa lạ đó, tôi cứ tưởng đó sẽ là lần gặp gỡ duy nhất của chúng ta. Cô đẹp như vậy, tôi không muốn bỏ lỡ.”

Anh buông hai tay xuống, đan hai tay rồi để trên bàn, ngẩng đầu nhìn chăm chú Triệu Mạn Ca: "Có lẽ, đó chỉ là một loại bản năng."

Triệu Mạn Ca lơ đễnh trong giây lát, lời nói của Trì Di vô cùng nghiêm túc, đủ để cô có thể lấy lại mặt mũi, quét sạch sự xấu hổ trước đó, nhưng đồng thời anh cũng tỏ rõ lập trường của bản thân.

Không phải là kế hoạch được ấp ủ mà chỉ là cảm xúc nhất thời.

Triệu Mạn Ca mỉm cười, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy có người bày tỏ ham muốn sắc dục một cách đầy thanh tao như vậy, anh quả thực là một tay lão làng trong tình trường, có thể giải thích việc sắc dục theo kiểu tình yêu trai gái như vậy, kinh nghiệm ít nhất cũng phải bảy tám năm nếu không sao có thể như này được.

Nếu không bị bọn paparazzi chụp lại, Trì Di chắc chắn sẽ không giải thích như vậy với cô. Nói cách khác, nếu ngày hôm đó anh không say thì họ đã thực sự có một đêm đẹp với nhau rồi.

Nghĩ lại thì đã tám năm kể từ khi Trì Di nổi tiếng với một bàn thắng ở tuổi mười bảy, và trong khoảng thời gian này, sự tồn tại của bạn gái anh cũng chưa bao giờ được tiết lộ. Một siêu sao bóng đá có khuôn mặt điển trai, bên cạnh có thể ít phụ nữ sao? Chỉ là loại người này có xu hướng theo đuổi “đi qua vạn bụi hoa, thân không dính một phiến lá” (chỉ người phong lưu đa tình), họ có thể có tình yêu, tìиɧ ɖu͙© nhưng đừng mơ tưởng đòi danh phận để trói buộc họ.

Tạm thời không biết nói gì, Triệu Mạn Ca nhấp một ngụm nước, đảo mắt qua một vòng, nhìn lại cách bài trí của nhà hàng, cảm thấy mọi thứ đề có thể tha thứ được: “Nhà hàng này rất tình tứ, ở bản địa cũng vô cùng nổi tiếng, anh Trì thường đến sao?”

Chắc hẳn đã đưa không ít phụ nữ đến đây ăn cơm..

Trì Di gật đầu: “Đây là tài sản đứng tên mẹ tôi.”

Lời vừa nói xong, điện thoại của Trì Di vang lên, Triệu Mạn Ca liếc nhìn màn hình điện thoại di động của anh, ba chữ "Chúc Tích An" đã thu hút ánh mắt của cô.