Chu Tiến cũng không xuống xe, một chân chống xuống đất, nghiêng đầu, nhướng cằm: “Đến rồi.”
Thẩm Thư Lê ngồi im không nhúc nhích, nắm tay siết lại, môi mím chặt rồi lại buông ra.
Nghẹn đến mức tai cậu đỏ ửng cả lên, mới nhẹ giọng nói ra một câu: “Sau này chúng ta, vẫn là bạn được không.”
Cậu biết đã từ chối người khác còn mặt dày muốn làm bạn là việc rất quá đáng, thậm chí có chút hèn hạ.
Nếu là trước đây, Thẩm Thư Lê chắc chắn không bao giờ nói ra những lời như vậy.
Trong thế giới của cậu, bất kể ai muốn rời đi hay ở lại, cậu đều không quan tâm, tự mãn đến kiêu ngạo.
Nhưng lần này, cậu lại cảm thấy có chút lo lắng, đến mức mở miệng nói những lời như vậy để giữ chân đối phương.
Chu Tiến hơi giật mình, nhất thời còn tưởng mình nghe lầm.
Câu này, anh đã từng nói với Thẩm Thư Lê hai lần, không ngờ tình thế lúc này lại đảo ngược .
Chu Tiến nở một nụ cười mập mờ, giọng điệu khıêυ khí©h: “Hử? Cậu nói gì? Gió lớn quá, tôi không nghe rõ.”
Thẩm Thư Lê nghẹn lời, đối diện với đôi mắt giễu cợt của anh, mặt bắt đầu đỏ bừng.
Người này, cố ý.
Thẩm Thư Lê im lặng cúi đầu rời khỏi xe, khập khiễng bước vào nhà.
Chu Tiến cười càng rạng rỡ, đáp lại bóng lưng của cậu: “Được!”
Thẩm Thư Lê quay người lại, hàng mi khẽ run, mỉm cười nhẹ nhàng.
Chu Tiến chờ cửa chính đóng lại, lúc này mới lái xe rời đi.
Trên đường đi, anh lại nghĩ đến lý do giúp nhân vật chính trong sách cầu hôn thành công, ngoài việc đền bù giải tỏa, còn một lý do quan trọng khác.
Chính là một tháng sau, Thẩm Thư Lê sẽ phải trải qua một cú sốc lớn, làm mất hết khao khát, niềm vui vào cuộc sống, chỉ còn mỗi mong muốn sống để trả nợ.
Còn cụ thể là gì, Chu Tiến không rõ lắm, anh chỉ là một nhân vật phụ, còn quá nhiều điều mơ hồ.
Cho nên lần thất bại này, anh cũng đã lường trước.
Hiện tại, Thẩm Thư Lê vẫn còn khao khát vào cuộc sống, thậm chí còn mơ mộng về tình yêu.
Điều này thực sự khiến Chu Tiến cảm thấy rất yên tâm.
Anh đồng ý giữ mối quan hệ bạn bè với Thẩm Thư Lê chỉ để thử xem, liệu bản thân có thể giúp cậu tránh khỏi thảm họa sắp tới không.
Còn việc kết hôn với Thẩm Thư Lê, Chu Tiến biết rằng việc này không có khả năng.
Anh không buồn, chỉ cảm thấy một chút tiếc nuối không thể giải thích.
Chu Tiến không có nhiều mơ mộng về tình yêu, anh chỉ đơn giản nghĩ nó giúp điểm tô thêm chút sắc màu cho cuộc sống, có thì tốt, không có cũng chả sao, cuộc sống vẫn phải tiếp tục.
Nhưng nếu phải chọn một người để sống cả đời, anh vẫn muốn người đó là Thẩm Thư Lê.
Không có lý do khác, chỉ đơn giản từ đáy lòng cảm thấy Thẩm Thư Lê rất tốt, được ở bên cậu ấy, chắc chắn sẽ có một cuộc sống hạnh phúc.