Thẩm Thư Lê hoảng hốt nhặt điện thoại lên, nhưng phát hiện không phải là tin nhắn của Chu Tiến.
Là từ mẹ cậu, người đã biến mất một thời gian dài.
Ngay lập tức, Thẩm Thư Lê thở phào nhẹ nhõm, trái tim đang treo ngược cũng từ từ hạ xuống, nhưng lại không khỏi cảm thấy thất vọng.
Nhìn xuống tin nhắn của mẹ: “Con trai, con còn tiền không, cho mẹ một ít.”
Thẩm Thư Lê lạnh lùng gõ: Không có, nhà vẫn còn nợ một khoản lớn, chưa trả hết, sao con có tiền được.
Mẹ Thẩm: Không cần nhiều, cũng chỉ khoảng mười nghìn thôi, mẹ có việc cần dùng.
Thẩm Thư Lê nhắm mắt lại rồi mở ra, chống một tay lên trán một cách mệt mỏi.
Thẩm Thư Lê: Lại lấy đi mua mấy cái tượng Phật đó à?
Thẩm Thư Lê: Đừng nói là mười nghìn, bây giờ một trăm đồng con cũng khó mà có.
Trước khi gia đình chưa phá sản, vài vạn tệ đối với họ chỉ như là mấy đồng tiền lẻ, dù là mấy chục vạn tiêu đi cũng không cần chớp mắt.
Còn giờ ngay cả mười đồng cũng phải chắt chiu.
Mẹ Thẩm: Tượng Phật đó đã được khai quang, đại sư nói chắc chắn có thể bảo hộ giúp nhà ta đổi vận.
Thẩm Thư Lê hít sâu một hơi: Không có. Giờ mẹ muốn con đi bán máu để lấy tiền cho mẹ sao?
Mẹ Thẩm không nói gì thêm.
Thẩm Thư Lê thoát khỏi khung trò chuyện, ngồi lặng lẽ trên đầu giường, ánh mắt trống rỗng, không biết đang nghĩ gì.
Cho đến khi điện thoại lại rung lên.
Cậu liếc nhìn, thấy đó là tin nhắn của Chu Tiến: Chưa ngủ?
Ánh mắt của Thẩm Thư Lê dần có tiêu điểm trở lại, cậu chậm rãi gõ một chữ: Ừm.
Mẹ Thẩm đã làm gián đoạn khiến cậu quên mất những lời thoái thác mình định nói ban đầu.
Tin này gửi đi, bên kia im lặng một lúc lâu.
Thẩm Thư Lê chợt nhận ra, chữ "ừm" của mình đã kết thúc cuộc trò chuyện, hoàn toàn không cho đối phương cách bắt chuyện.
Cậu vội vàng mở bàn phím, nhanh chóng suy nghĩ muốn nói gì đó.
Nhưng ngay lúc đó, Chu Tiến đã trả lời: Ngủ sớm đi, chúc ngủ ngon.
Mọi suy nghĩ của Thẩm Thư Lê đều bị chặn lại, một hơi mắc kẹt trong cổ họng, lên không được mà xuống cũng không xong.
Cuối cùng chỉ có thể trả lời: Chúc ngủ ngon.
Thẩm Thư Lê thất vọng tắt WeChat, trong lòng luôn cảm thấy bất an.
Trước đây, Chu Tiến luôn muốn trò chuyện thêm với cậu, thậm chí còn tìm chủ đề để nói. Nhưng bây giờ rõ ràng không còn như vậy nữa.
Tại sao?
Thẩm Thư Lê không thể hiểu được, cậu mở một trang web hỏi đáp.
Trang web này rất đa dạng, có đủ loại câu hỏi. Trước đây cậu thường dùng nó để tra cứu tài liệu, khi không hiểu điều gì cậu sẽ lên đó tìm kiếm, kiểu gì cũng tìm được câu trả lời.