Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nam Chính Phượng Hoàng Muốn Ăn Bám Vợ

Chương 30

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thẩm Thư Lê sững người lại một chút, sau khi phản ứng kịp thì trái tim đập loạn xạ.

Cậu vội vã nhảy xuống giường, chỉ mặc mỗi bộ đồ ngủ mà chạy ra ngoài.

Bây giờ đã vào tháng Mười, trời đã sang thu, khí hậu ban đêm trở nên se buốt, nhưng dường như cậu không cảm thấy lạnh, cả người chìm đắm trong cảm xúc không thể tin nổi.

Thật sự sẽ có người vì vài câu nói mà nửa đêm chạy đến gặp cậu sao?

Cảm xúc của Thẩm Thư Lê có chút phức tạp, xen lẫn cả một chút cảm động.

Cậu đã đến trước cửa, đứng yên một chỗ, há miệng hít một hơi thật sâu rồi thở ra, sau đó mới đưa tay lên chốt cửa, từ từ mở cửa lớn ra.

Người đàn ông có dáng người cao lớn, bóng hình bị ánh trăng thanh khiết kéo dài như bóng tre, cứ đứng ở cửa như vậy nhìn cậu với một nụ cười mỉm dịu dàng.

Đôi mắt sáng trong, rực rỡ, đầy sinh khí, còn sáng hơn cả những vì sao trên trời.

Tim của Thẩm Thư Lê vẫn đập rất mạnh, cậu miễn cưỡng nở một nụ cười nhẹ: “Vào trong nói chuyện đi, bên ngoài lạnh lắm.”

Chu Tiến gật đầu, theo cậu vào nhà chính, ngồi xuống sô pha.

Thẩm Thư Lê rót cho anh ly nước ấm trong cốc men sứ, cầm vào có thể sưởi ấm tay.

Hai người ngồi đối diện nhau, nhìn nhau một cái, rồi nhanh chóng tránh ánh mắt đối phương.

Chu Tiến cảm thấy lời của Từ Lập rất có lý, nhiều người cho rằng trong tình cảm người nào chủ động là hèn mọn, nhưng không anh đồng ý với điều đó.

Hèn mọn không phải là sự chủ động, mà là trạng thái tâm lý, còn sự chủ động chỉ là một hình thức mà thôi.

Ngược lại, người chủ động mới là người kiểm soát nhịp độ tiến triển, quyết định hướng phát triển, giống như một thuyền trưởng điều khiển con tàu.

Vì vậy, Chu Tiến đã chủ động đến gặp Thẩm Thư Lê.

Anh muốn đẩy mọi việc lên đến đỉnh điểm.

Trong phòng yên lặng một lúc, Chu Tiến lên tiếng trước: “Những gì cậu nói trên WeChat đều là thật sao? Tôi chỉ muốn xác nhận lại lần cuối.”

Anh nói với giọng nghiêm túc, ánh mắt nhìn thẳng vào giữa trán của Thẩm Thư Lê, lưng cũng ngồi thẳng tắp.

Thẩm Thư Lê nắm chặt gấu áo, cảm thấy nếu mình không thành thật, thì thực sự không xứng đáng với sự chân thành của đối phương hơn nữa đêm đến tìm mình như thế này.

Cậu hơi rũ mi, dùng vẻ bình tĩnh che giấu đi sự hồi hộp: “Ừm, mỗi chữ đều là thật.”

Chu Tiến nở một nụ cười nơi khóe miệng, giống như hoa núi tháng Tư từ từ nở rộ: “Tốt quá.”

Thẩm Thư Lê lại nói: “Chúng ta có thể làm một bản công chứng tài sản trước khi kết hôn.”

Điều này chủ yếu là vì lợi ích của Chu Tiến, dù sao cậu cũng thiếu nợ rất nhiều, cậu muốn khẳng định mình sẽ không lấy tiền của Chu Tiến để trả nợ.

Chu Tiến không đáp lại lời này của cậu.

Kể từ khi nhận được tin Thẩm Thư Lê đồng ý lời cầu hôn, suốt chặng đường đạp xe đến đây, mặc dù phấn khích nhưng anh vẫn giữ được lý trí, trên đường đi anh đã suy nghĩ rất nhiều.

Chu Tiến nói: “Sau khi kết hôn thì sao.”

Thẩm Thư Lê hơi nhấp môi: “Sau khi kết hôn chúng ta sẽ thử sống chung, tôi đồng ý với cậu với những gì đã nói trước đó, sau khi trả hết nợ, tôi sẽ giúp cậu kiếm tiền.”
« Chương TrướcChương Tiếp »