Vì vậy anh gõ: Tôi nghĩ tình huống của cậu rất phức tạp. Số tiền liên quan đến việc phá dỡ rất lớn, nếu không may gặp phải kẻ vô đạo đức, tôi sợ đối phương sẽ cố gắng giở trò để độc chiếm số tiền đó, lúc đó nhà họ Thẩm chắc chắn sẽ gặp rắc rối.
Thẩm Thư Lê đọc kỹ: Ừm, cậu nói đúng.
Nhưng trước đó bọn họ cũng đã từng nói qua chuyện này rồi, cậu cảm thấy lời nói này của Chu Tiến chỉ là phần dạo đầu, nên kiên nhẫn chờ đợi.
Chu Tiến gõ nhanh: Cậu không có bạn tốt nào khác sao? Nếu có thể tin tưởng bọn họ, sau này có thể nhờ họ cứu cậu.
Thẩm Thư không muốn nghe điều này nữa: Không
Chu Tiến hít sâu một hơi, quyết định nói: Câụ thấy tôi, nhân cách cũng được phải không?
Đồng tử của Thẩm Thư Lê dần dần giãn ra, cuộc trò chuyện cuối cùng cũng đi vào chủ đề.
Thẩm Thư Lê nín thở: Cho đến nay, nhìn cậu có vẻ ổn.
Khóe miệng Chu Tiến run run mấy
lần, muốn mỉm cười nhưng lại nhịn xuống.
Ngón tay anh gõ lên gõ xuống bàn phím, xóa rồi lại gõ: Cảm ơn cậu đã khen.
Thẩm Thư Lê nghĩ rằng câu tiếp theo của anh sẽ đi thẳng vào vấn đề, mắt mở to nhìn chằm chằm vào màn hình, mong đợi rất lâu.
Đây là kết quả sao?
Cậu chợt cảm thấy tức giận vô cớ.
Chẳng lẽ ngươi kia đã nhận ra và đang chọc tức cậu?
Nhưng suy cho cùng cũng không phải lỗi của Chu Tiến. Anh đã bị từ chối hai lần nên dù là ai cũng sẽ có chút nóng nảy.
Thẩm Thư Lê nặng nề trả lời: Không có gì
Chu Tiến kiềm chế lại, cũng ngừng trêu chọc cậu: Vậy ra là cậu,
Anh cân nhắc lời nói của mình: Cậu đã thay đổi ý định chưa?
Cậu đã thay đổi ý định từ chối kết hôn với Chu Tiến chưa?
Chu Tiến không nói rõ ràng, bởi vì lúc này Thẩm Thư Lê đã nói rõ. Nhưng vì không chắc chắn ý của Thẩm Thư Lê nên anh vẫn nên khôn khéo phối hợp với cậu ấy.
Đây là cách an toàn nhất.
Không cần suy nghĩ, Thẩm Thư Lê vui vẻ trả lời: Đúng vậy. Còn cậu, cậu đã thay đổi suy nghĩ chưa?
Anh đã thay đổi ý định kết hôn với cậu chưa?
Thẩm Thư Lê nói xong lời này, tim cậu gần như nhảy lên cổ họng.
Lúc này, dù cả hai đã nói rõ ràng, nhưng cậu vẫn đợi câu trả lời của Chu Tiến, giống như một học sinh đang đợi giáo viên nói ra đáp án.
Chu Tiến: Không
Anh luôn muốn cưới Thẩm Thư Lê và chưa bao giờ thay đổi.
Tim Thẩm Thư Lê ngừng đập trong giây lát, sau đó cậu ôm trán cười, đôi vai bất chợt run lên.
Chu Tiến: Vậy cậu có bằng lòng chọn tôi và cưới tôi không? Nếu vậy thì chỉ cần trả lời "Có"
Chu Tiến: Chúng ta đang đề cập tới vấn đề rất quan trọng, tôi cần một câu trả lời rõ ràng, dù một chút mơ hồ cũng không được.
Thẩm Thư Lê đang cầm điện thoại di động gõ phím, nhưng ngón tay của cậu ấy hơi run, và cậu ấy đã bấm nhầm sau vài lần bấm.
Số phận sắp trải qua một sự thay đổi lớn vào thời điểm này.
Thẩm Thư Lê đợi một lúc, chưa nhận được câu trả lời, ngập ngừng hỏi: Vậy còn câu trả lời của cậu là gì?
Không có tin tức gì từ phía bên kia.
Trong lòng Thẩm Thư Lê dần dần trở nên lạnh lẽo.
Phải chăng Chu Tiến đã hối hận?
Cậu bồn chồn chờ đợi không biết bao lâu thì đột nhiên nghe thấy có người gõ cửa.
Sắc mặt Thẩm Thư Lê tái nhợt, cứ tưởng đòi nợ đến, cậu liền trốn dưới chăn không dám cử động, giả vờ như không nghe thấy gì.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, cậu lại nhận được một tin nhắn trên điện thoại.
Chu Tiến: Mở cửa ra đi