Chương 27

Thẩm Thư Lê nhấc nhẹ ngón tay lên: “Tôi nghĩ, cách mà trước đó cậu nói với tôi, việc tìm người kết hôn rất khả quan.”

Chu Tiến dừng lại một chút, không hiểu ý của cậu là gì nên chỉ ậm ừ.

Thẩm Thư Lê cẩn thận nhìn anh, cố gắng nắm bắt mọi thay đổi trên nét mặt của anh.

Nhưng không, không có gì cả.

Chu Tiến luôn giữ thái độ bình thản, giống như một người thích lắng nghe, như thể anh chỉ nghe lời cậu nói mà không có chút bận lòng gì.

Tâm trạng căng thẳng của Thẩm Thư Lê lúc đầu đã dần dịu lại.

Chu Tiến đã từ bỏ cậu rồi sao?

Cảm thấy chút thất vọng, nhưng cũng thấy điều đó hợp lý.

Thẩm Thư Lê cố gắng một phen, cổ họng nghẹn ngào: “Nhưng xem ra, tôi không có ứng cử viên nào để kết hôn.”

Chu Tiến cuối cùng cũng dừng việc đang làm và đứng dậy.

Tim Thẩm Thư Lê đập thình thịch, ánh mắt cậu vô thức dán chặt vào anh.

Sau một lúc, Chu Tiến bước vào trong nhà, lấy ra một chậu nước sạch, bắt đầu rửa cá.

Thẩm Thư Lê nín thở một lát ,rồi thả lỏng.

Có phần bất lực.

Chu Tiến đang làm cái quái gì vậy...

Chu Tiến đang rửa cá, đột nhiên nói: “Lạ thật cậu có thể cân nhắc chọn ai đó trong số các bạn học cấp ba của mình mà. Dù sao thì cũng đều là người sống cùng một thành phố, biết rõ về nhau, khá đáng tin cậy.”

Thẩm Thư Lê thấy anh nghiêm túc khuyên nhủ cậu như vậy, trong lòng có chút bối rối: “Ừ.”

Hầu hết các bạn học cùng cấp ba của cậu đã mất liên lạc từ lâu, còn những người thân thiết hơn, sau khi cậu mượn tiền vài lần, thì dường như không còn muốn tiếp xúc với cậu nữa.

Những người cùng lớp đại học về cơ bản chỉ là những người bạn xã giao bình thường, không đáng tin cậy chút nào.

Kết hôn với bạn cùng lớp thực sự không ổn, nếu không thì cậu đã không chọn đặt cược vào Chu Tiến.

Chu Tiến: “Dì Trương có mối quan hệ rộng rãi, dì ấy luôn thích làm bà mối, những người dì giới thiệu đều đáng tin cậy, cậu có thể nhờ dì giúp đỡ.”

Thẩm Thư Lê: “... Hiểu rồi.”

Hai người không nói thêm lời nào, cho đến khi Chu Tiến giúp cậu chuẩn bị cá, rồi đem chế biến, sau đó rời khỏi nhà họ Thẩm.

Thẩm Thư Lê ban đầu nghĩ rằng vì người ta đã chu đáo gửi đồ đến, còn giúp đỡ nhiều việc, nên cùng nhau ăn một bữa cơm là điều đương nhiên. Tuy nhiên, Chu Tiến lại từ chối mà cậu cũng không thể ép buộc người ta ở lại được.

Nhưng cậu không muốn mắc nợ Chu Tiến, thế nên đã vào nhà mò mẫm một lúc rồi lấy ra một chiếc máy chơi game đắt tiền.

Thẩm Thư Lê: “Nhà tôi chỉ có cái này có giá trị nhưng không thể bán được. Xem như đền bù cho cá và tiền công sức sáng giờ của anh.”

Chủ Tiến nhìn cậu một lúc, rồi lặng lẽ nhận lấy.

Anh biết với tính tình của Thẩm Thư Lê, nếu không nhận, sau này có thể anh sẽ không thể tiếp nhận bất cứ thứ gì của cậu nữa.

Chu Tiến cầm máy chơi game rồi rời khỏi nhà họ Thẩm.

Không nhận được câu trả lời thỏa đáng, Thẩm Thư Lê suốt ngày đều cảm thấy có chút chán nản.