Chương 25

Chẳng bao lâu sau, đã có những lượt thích trong bài đăng đó.

Là dì Trương, người đã giới thiệu Chu Tiến cho cậu.

Đối phương còn bình luận thêm: "Cuối cùng cũng biết được có người quan tâm đến là cảm giác gì rồi đấy nhỉ.”

Mặt của Thẩm Thư Lê bỗng nhiên đỏ bừng, như bốc hoả vậy. Cậu nhắm mắt lại rồi nhanh chóng xóa bài vừa đăng.

Lúc này, một tin nhắn bất ngờ hiện lên

Chu Tiến:”Tôi đang muốn like bài cậu đăng, sao lại xóa vậy?”

Thẩm Thư Lê há hốc miệng, cứng họng một hồi lâu.

Trong lòng cậu có một cảm giác lạ lùng. Vừa cảm thấy nhẹ nhõm vì Chu Tiến không chỉ thấy mà còn chủ động gửi tin nhắn hỏi thăm, nhưng đồng thời cậu cũng cảm thấy một chút ngượng ngùng không rõ lý do.

Thẩm Thư Lê dùng một tay ôm trán, đợi một lúc, cuối cùng anh cũng gõ: Bấm nhầm.

Như sợ người kia hỏi tiếp, cậu liền đổi chủ đề: Đã khuya rồi mà còn chưa ngủ à?

Chu Tiến: Đã đến giờ đi ngủ rồi. Tôi định chúc cậu ngủ ngon rồi ngủ ngay.

Thẩm Thư Lê vốn muốn nhân cơ hội trò chuyện thêm, nhưng khi nhìn thấy tin nhắn này, cậu chỉ có thể nói: Thôi, vậy cậu đi ngủ đi, chúc ngủ ngon.

Chu Tiến: Ngủ ngon

Thẩm Thư Lê cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Thật là xấu hổ, lần sau mình sẽ không bao giờ làm điều này nữa đâu.

Cậu ngượng ngùng ném điện thoại sang một bên, nhiệt độ trên mặt còn chưa giảm bớt. Cậu kéo chăn lên, tự bọc mình như một quả bóng nhỏ.

Sau một lúc lâu, cậu kéo chăn xuống để lộ nửa khuôn mặt.

Thẩm Thư Lê cảm thấy như vậy không được, lần gặp sau gặp mặt cậu phải thử nghiệm lại một lần nữa.

Nếu người kia đã không còn ý định kia… Vậy thì quên đi.

Cậu không thể cứ mặt dày nói về vấn đề này được. Vì suy cho cùng, Chu Tiến đã bị mình từ chối hai lần, mọi người đều có lòng tự trọng, nếu tiếp tục có thể sẽ cảm thấy bản thân đang bị đem ra đùa giỡn.

Một đêm không ngủ.

Ngày hôm sau, từ sáng sớm, Thẩm Thư Lê đã nhận được tin nhắn từ Chu Tiến.

Đối phương nói rằng anh tìm thấy một ổ lươn trong ao và sẽ mang một ít đến để cậu thử vào buổi sáng.

Thẩm Thư Lê cảm thấy mình có chút may mắn, vì thực sự cậu chưa từng chủ động mời ai đi chơi trước đây, và cũng không phải là người giỏi kiếm cớ. May mà gần đây Chu Tiến thường xuyên đến thăm cậu.

Trước khi Chu Tiến đến, Thẩm Thư Lê đã ngồi đợi sẵn trong sân.

Cậu liên tục suy nghĩ, làm sao có thể kéo dài trò chuyện được.

Tốt nhất là hôm nay có kết quả, vì thời gian quý giá, cậu không thể chờ nỗi.

Cho nên khi Chu Tiến đến, anh nhìn thấy một người đang ngồi trong sân, lưng hướng về phía cửa lớn, đang ngồi đó lặng lẽ suy tư.

Anh mỉm cười, lặng lẽ bước tới. Mới đầu anh muốn hù dọa Thẩm Thư Lê một chút nhưng lại sợ làm người ta tức giận.

Vì thế Chu Tiến dừng ở phía sau Thẩm Thư Lê, ho nhẹ một tiếng, sau đó nói: "Đang suy nghĩ gì thế.”

Đối phương có lẽ thật sự mất tập trung, vô thức trả lời: “Muốn kết hôn.”