Thẩm Vân Tiêu không ngừng phun tào vị tiền bối này trong lòng nhưng vẫn giữ cho mình vẻ ngoài kính già yêu trẻ.
- Lão tiền bối, cảm ơn lòi chúc này của người nhưng người cũng chơi khăm ta quá rồi đi.
Cậu vừa lật hết trang cuối cùng, cả quyển công pháp dầy cộp liền hóa thành bột mịn, tuyệt không có người thứ hai trên đời có thể biết được.
Thẩm Vân Tiêu nhanh chóng quay lại chỗ Tạ Quân Lẫm, vừa về đến nơi đã thấy Tạ Quân Lẫm tỉnh lại đứng quay lưng về phía cậu.
- Tạ sư huynh!
Cậu vui mừng chạy lại, người kia nghe gọi cũng quay đầu qua nhìn cậu.
- Huynh tỉnh lại từ bao giờ vậy?
Người kia nhìn cậu chăm chú đến múc lầm cậu phát ngượng mới cất tiếng hỏi.
- Ngươi quen biết ta sao? Ta là ai?
Từ lúc hắn tỉnh lại đến giờ trong đầu vô cùng mịt mờ, chỉ biết trước khi ngất đi hắn ôm thứ gì đó, rất âm áp, rất thơm.
Nghĩ đến đây hắn theo bản năng ôm chặt lấy cậu, cả người cậu vô cùng vừa vặn trong vòng tay hắn.
Hắn gối cằm lên vai cậu, mùi thơm nhè nhẹ nơi chóp mũi khiến hắn vô cùng quen thuộc muốn thân cận.
Thẩm Vân Tiêu:...
Cậu chưa kịp trả lời đã nằm trọn trong vòng tay của Tạ Quân Lẫm.
Đù má, Tạ sư huynh..ô..ôm ta aaaaaaaaa.
Từ, ngừng khoảng chừng là hai giây, bình tĩnh, bình tĩnh...bình tĩnh thế quái nào được aaaaaaa.
- Tạ sư huynh, huynh buông ta ra đã...
Thẩm Vân Tiêu cả gương mặt đỏ bừng, trên nền da trắng với mái tóc bạc càng làm màu hồng trở nên đặc biệt rõ ràng.
Tạ Quân Lẫm nghe lời buông tay, nhìn khuôn mặt người kia đỏ bừng lên không hiểu sao lại thấy rất vui, rất muốn trêu chọc, chính hắn cũng không ý thức được mình đang cười đến ngây ngốc.
Thẩm Vân Tiêu:...
Đm, Tạ sư huynh cười ngốc kìa, đáng yêu quá aaaaa.
Một lần chịu hia cú sốc làm quả tim cậu đập nhanh đến mức tưởng chừng muốn mất mạng luôn rồi.
- Đệ là Thẩm Vân Tiêu, huynh là Tạ Quân Lẫm...
Thẩm Vân Tiêu kể hết những gì Tạ Quân Lẫm cần biết thì trời cũng đã đêm khuya.
- Tạ sư huynh, ta đi lấy nước...
Thẩm Vân Tiêu vừa đứng dậy liền bị kéo một phát ngã dúi vào lòng Tạ Quân Lẫm, đầu bị đập đến đau điếng.
Bây giờ cậu mới để ý, Tạ Quân Lẫm vẫn luôn cầm tay cậu đến tận bây giờ, làm cách nào cũng không chịu bỏ ra liền một mực nắm thành như vậy luôn.
May thay hai người đều đã tích cốc, nếu không quả thật cậu cũng chả biết ở nơi này sẽ tìm được cái gì để ăn nữa.
Tạ Quân Lẫm lặng im nắm chặt tay cậu, từ đầu đến giờ vẫn rất ngoan ngoãn, sai đâu đánh đó, một lời răm rắp nghe theo.
Sau một hồi cậu cũng dỗ được Tạ Quân Lẫm tọa khí, phải nhanh chóng giúp Tạ Quân Lẫm hồi phục linh lực và trí nhớ là việc đầu tiên cậu ưu tiên.
Vừa nhắm mắt lại, cái công pháp quỷ dị kia liền hiện ra, nói chính không chính, nói tà không tà, là loại tổng hợp, nhìn mức độ thăng cấp của vị lão tiền bối kia cũng thấy nó quá nghịch thiên rồi.
Thay vì hấp thụ linh khí như bình thường thì nó lại dồn linh khí vào những mạch môn trong cơ thể, linh khí tinh thuần có lẫn ma khí đều được hấp thu toàn bộ.
Hai loại khí này vào trong cơ thể không khiến cậu banh xác mà còn trợ giúp khiến cho bình cảnh từ bức tường thành trở thành tờ giấy mỏng, dễ dàng đυ.c thủng như trở bàn tay.
Muốn dùng linh khí thì dùng, muốn dùng ma khí thì dùng, tổng hợp lại vô cùng tiện lợi, ho ư thế nữa tạp chất trong cơ thể còn được chuyển hóa nhanh gấp bội lần cứ như mọc thêm cái cánh vậy.
Khi mở mắt ra, cả cơ thể như nhẹ tênh, chút mệt mỏi xót lại do tinh thần căng thẳng cũng hoàn toàn mất sạch, đã vậy lại còn đột phá lên kim đan trung kì, thật quá lợi hại.
- Sư huynh, chúng ta cũng mau chóng ra ngoài thôi.
Tạ Quân Lẫm gật đầu coi như đáp ứng, tay lại một lần nữa nắm chặt lấy tay cậu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cậu không chút rời mắt.
Thẩm Vân Tiêu thở dài, từ lúc mất trí nhớ Tạ Quân Lẫm vẫn luôn như vậy, tỏ vẻ mình đã sớm quen rồi.
Thẩm Vân Tiêu sớm đã thu thấp toàn bộ kì trân dị bảo trong túi trữ vật tìm được, lấy ra một cái thuyền phù, thẳng tay lắp thượng phẩm linh thạch một mạch bay thẳng về phí Tây nơi hai vị phong chủ tập hợp.
Ở trong cái vực sâu như vậy hai cũng cũng chả xác định được ngày đêm, chỉ xác định bằng cách khi nào buồn ngủ thì đó chính là đêm thôi.
Hai người lên khỏi miệng vực cũng là vào ban đêm,ánh trăng rất trong, hoàn toàn là vô cùng yên bình.
Bên dưới vực không cảm nhận được, trên nền đất lúc này đã xuất hiện tuyết phủ trắng xóa khắp nơi, hiếm hoi lắm mới thấy được ngày tuyết không rơi.
Cả quãng đường đi của hai người rất yên bình, không hề gặp bất cứ trúc trắc gì, đến cả cái thôn làng cũng không gặp được thì không biết có phải cậu đi nhầm đường không nữa.
Lênh đênh suốt ba ngày, cuối cùng hai người vẫn là quyết định dừng tạm ở một ngôi chùa nhỏ.
Vừa đáp xuống mặt đất đã thấy một người đứng trước cửa chùa, tay bấm tràng hạt, nhắm mắt tụng kinh vô cùng thanh tịnh.
- Đại sư huynh dặn ta ra đây tiếp đón, mời hai vị.