Quả thật Lâm Hữu rất mạnh, đấu với Tâm Liên mà hắn vẫn không rơi vào thế hạ phong, thậm chí còn ẩn ẩn chiếm lợi thế.
Lâm Hữu cũng rất nhanh dồn Tâm Liên vào đường cùng.
Tâm Liên cũng không nề hà, dứt khoát chịu thua lên khán đài ngồi cạnh Yến Thu.
Hai mỹ nhân ngồi cạnh nhau làm bầu không khí không khỏi nở hoa, ánh mắt của tu sĩ nam cũng tập trung chủ yếu ở chỗ đó, không ít lời cảm thán to nhỏ.
Trận cuối cùng cũng chính là trận đấu căng thẳng nhất, cũng là trận đấu đẹp mắt nhất.
Cố Phàn cuối cùng cũng phải xuất linh lực, luồng linh lực sắc bén bao lấy thân đao tạo nên một tầng đao chắc chắn sắc bén, chém đá như chém bùn.
Lâm Hữu cũng không thua kém, linh lực của hắn thực cường hãn, cùng là kim đan sơ kì mà độ thuần thục điều khiển linh lực lại chênh lệch nhiều đến như vậy.
Thẩm Vân Tiêu nhìn hai người trên đài, tiếng kênh keng của binh khí, tiếng hô to cổ vũ của mọi người như bị át đi, trong đầu cậu bây giờ chỉ có những bước di chuyển thành mạch chuyển động trong đầu cậu.
Những chuyển động của hai người ghép lại với nhau vừa lưu chuyển mềm mại, vừa phòng khoáng mạnh mẽ, áp chế rất tốt những đường kiếm của hai người.
Thẩm Vân Tiêu cảm thấy giới hạn lại có xu hướng ẩn ẩn muốn đột phá, tốc độ nhanh như vậy quả thực làm cậu lo lắng vô cùng, cũng chỉ có thể kìm hãm lại.
Tiếng nổ mạnh của hai luồng linh lực cường hãn phá tan cả sân đấu, mặt sân bị lõm thành một cái hố sau cho thấy tình thế ác liệt của cuộc chiến.
Mà hai người đứng dưới hố dường như cũng đã phân biệt được ai thua ai thắng rồi.
Cố Phàn đứng trên sân quay đầu ra hiệu cho trọng tài, Lâm Hữu đã nằm bất động dưới hố, đã bất tỉnh, vết thương cũng ko quá nghiêm trọng.
- Người chiến thắng cuối cùng là đệ tử Cố gia- Cố Phàn.
Theo âm thanh cao vυ"t của trọng tài là tiếng hò reo của khán giả nổ tung trên sàn đấu.
Các vị trưởng bối trên đài khách khách khí khí với nhau khen ngợi vài câu, sau khi trao giải xong cũng rời đi.
- Lão Tiêu, đi lĩnh tiền với ta nhanh lên.
- Tiền?
Ngải Tắc Trạch vừa lôi kéo cậu vừa giải thích.
- Chính là đặt cược đó, ta đặt ngươi hạng nhất mà cuối cùng ngươi lại làm bao tiền của ta tụt hậu. May mà không sao, ta cũng sử dụng phương án hai, kiếm được kha khá.
Ngải Tắc Trạch đứng trước quầy, ông chủ bê từng rương từng rương linh thạch ra, nước mắt dâng tràn cắn khăn tay.
Thẩm Vân Tiêu kinh ngạc nhìn mấy rương linh thạch trước mắt được Ngải Tắc Trạch thu hết vào túi trữ vật.
- Ngươi rốt cuộc cược bao nhiêu vậy?
Ngải Tắc Trạch suy nghĩ một hồi đưa ra 5 ngón tay.
- 5 trăm linh thạch phàm phẩm?
- Là 5 ngàn linh thạch trung phẩm, ta cũng không có nhiều để mà đặt cọc trên người ngươi vậy đâu.
Thẩm Vân Tiêu nhìn trong túi trữ vật của mình:...
Ngải Tắc Trạch sau một lần liền trở thanh đại gia, trận nào hắn cũng cược một lần, không ngờ vận may lại dồi dào ập lên đầu hắn đến vậy.
Đấu trường đài cũng đã kết thúc, một số môn phái chọn về sớm, còn lại sẽ ở lại hoặc dạo chơi bên ngoài.
Lam Đình tông cũng để đệ tử tự do sau khi đấu, cậu vẫn đợi Tạ Quân Lẫm ra quyết định tiếp theo.
Buổi tối ở phía Nam có phân chơi bức bối, hơi ẩm tròn không khí cao rất khó ngủ, thấy Tạ Quân Lẫm đi ra ngoài cậu cũng chuồn theo.
Mấy ngày nay cậu cũng có phát hiện dạo này Tạ sư huynh rất hay ra ngoài, cậu liền bám đuôi theo sau.
Vượt qua phạm vi Cố gia, bên ngoài là khu rừng rậm rạp, ánh trăng cũng không chiếu hết xuống được.
Thẩm Vân Tiêu lần theo Tạ Quân Lẫm đến một hẻm núi, vừa đi vừa tránh không để Tạ Quân Lẫm phát hiện.
Con đường quả thật rất vòng vèo, đi được một đoạn chính là cậu mất dấu luôn.
Đột nhiên cổ cậu kề với thứ gì đó sắc lạnh làm người ta rùng mình.
- Thẩm sư đệ, đệ sao đi theo ta?
Tiếng nói quen thuộc cất lên.
- Đệ...đệ thấy huynh...huynh ra ngoài nên đi theo...
- Vậy thôi?
Tạ Quân Lẫm như không hiểu hỏi lại.
Sau khi nhận được cái gật đầu chắc chắn của cậu cũng hạ kiếm xuống.
- Đi theo ta.
Thẩm Vân Tiêu vừa đi theo vừa đánh giá.
Nam chính đi bí mất như vậy chắc chắn một là kiếm bảo vật, hai là làm nhiệm vụ bị bảo vật rơi trúng đầu.
Mặc dù không thể chiếm được thì cũng phải hưởng ké một chút, có cái đùi vàng ở đây việc gì lại không ôm.
Nghĩ vậy, Thẩm Vân Tiêu cũng lục tục đi theo.
Vừa đi vào một cái hàng động bị rêu phong phong bế đều ẩm ướt, bên trong lại tối đen như mực không dễ xác định phương hướng.
- Tạ sư huynh, huynh tìm gì vậy.
Dáng vẻ vừa đi vừa tìm kiếm của Tạ Quân Lẫm cậu không khỏi càng thêm dám chắc điều mình vừa suy đoán.
- Phượng Ly trưởng lão nhờ ta tìm cỏ Tử sắc chỉ mọc quanh phụ cận Cố gia.
Thẩm Vân Tiêu nghe xong không khỏi bước hụt. Không phải lúc này là lúc nam nữ chính gặp con rắn canh giữ cỏ tử sắc đi.
Con rắn đó cũng không phải khó đối phó gì, chỉ là nọc của nó chứa độc, dùng côn cụ lấy ra thì không sao, nhưng đây là nam chính hút độc ra khỏi người nữ chính, tuyệt đối sẽ không đơn giản chỉ là hút độc.
Chính vì vậy mà tác giả đại nhân đã sáng tạo ra loại độc xuân dược, chỉ cần dùng miệng hút lập tức sẽ ba ba ba.
Tình tiết này cậu nhớ rõ nhất bởi vì đây là lần mà nữ thần của cậu mất đi lần đầu tiên đó a!
Tình hình có vẻ căng nha, nhưng nữ chính đâu rồi????