Chương 1: Thành thân

Tại tửu lầu nổi danh thành Thương Khung - Chính Minh Trai, đã quá giờ cơm đến nửa canh giờ rồi, nhưng Bạch Câu là khách quý của nơi này, đã sớm được mời vào nhã gian để chờ đợi.

“Đại ca.” Băng Luân vội vội vàng vàng mà đi đến Chính Minh Trai, ngũ quan còn tinh xảo trắng nõn hơn phần lớn nữ hài tử, trên má xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng. Bạch Câu vốn đang ném đậu phộng vào miệng, thấy hắn như vậy, bèn đưa tay đẩy một chén trà nhỏ sang, “Sao vậy, có việc gì mà phải vội vã tìm ta như thế?”

“Ngọc Hành tới rồi sao?” Băng Luân nhìn trái nhìn phải, hỏi.

“Nàng ấy chưa xuất hiện. Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”

“Nhà ta với nhà nàng ấy vừa kết thành thông gia.” Băng Luân nhận được chén trà, bèn uống cạn sạch, rồi rót tiếp thêm một chén nữa cho mình.

Bạch Câu “Ừm” một tiếng, rồi tiếp tục ăn đậu phộng. Hắn không chút để ý mà đáp lại, “Là ai với ai thành thân đó?”

Băng Luân đặt chén trà xuống bàn, tạo nên tiếng vang giòn tan.

Bạch Câu sửng sốt, đầu óc rốt cuộc cũng hoạt động, “Là ngươi và Ngọc Hành sao?!”

Chỉ thấy Băng Luân cực kỳ thong thả mà gật gật đầu.

“Trời ơi, chúng ta đã nói sẽ cùng nhau làm quý tộc độc thân nổi tiếng nhất thành Thương Khung mà!” Bạch Câu đập bàn, tóc đuôi ngựa phía sau vì tức giận đến mức run lên, mặt đầy oán giận mà nói, “Ta nói, tình cảm của ba người chúng ta vốn không bền rồi! Các ngươi thành thân, thừa lại đại ca lẻ loi là ta đây, nói ta là bóng đèn cản trở, đại ca như ta thật là thảm biết bao nhiêu!”

“Đại ca. Bình tĩnh.” Băng Luân đặt bội kiếm lên bàn, rồi tiến đến ngồi vào chỗ. Hắn đưa mắt nhìn ra ngoài nhã gian, như có ý chờ điều gì.

Bạch Câu thấy bội kiếm đặt trên bàn của Băng Luân, lại còn ảo não hơn, “Hơn nữa hai người các ngươi đều học kiếm pháp, chỉ có mình ta học cái gì mà trường thương… Xem ra ngay từ ban đầu, ta đã được định sẵn là không thể chen chân vào rồi!”

“Đại ca, huynh cũng biết mà, nhà ta và nhà Ngọc Hành vốn đã có quan hệ rất tốt với nhau, chuyện kết giao này sợ là sẽ không thay đổi được.” Băng Luân nghe vậy, liền lấy bội kiếm ra sau lưng, không để Bạch Câu nhìn thấy, rồi nhấp môi nói tiếp, “Huống chi, ta cũng chưa nói sẽ để ngươi một mình mà.”

“Hai người muốn để ai ra ngoài vậy?” Giọng nữ dễ nghe truyền tới, như vụn băng chạm vào chén sứ, vô cùng dễ nghe. Hai người nam nhân theo đó mà nhìn, người tới đúng là Ngọc Hành.

Da thịt trắng như tuyết của Ngọc Hành như ẩn như hiện bên trong lớp váy áo màu trăng sáng kia. Hai tròng mắt nàng như dòng suối mùa đông, mơ hồ mà lộ ra cảm giác lãnh ngạo, khi nhìn xung quanh đều khiến cho người ta không dám nhìn thẳng, hay có ý nghĩ khinh nhờn nào. Nàng mỉm cười đi tới phía trước, cuối đuôi mắt mang theo chút câu hồn nhϊếp phách, khiến không ai có thể dời mắt được.

Nàng ngồi xuống bên cạnh Bạch Câu, hỏi, “Hai người các huynh đang nói chuyện gì vậy?”

Bạch Câu đỡ trán, không tình nguyện mà mở miệng, “Đang nói đến việc hôn nhân của các ngươi đấy.”