Chương 9: Sói đói

Editor: Yuki

Diệp Hân cũng không xa lạ cô gái Mạnh Sơ này, rất nhiều lần thấy cô bồi hồi đứng ngoài tòa nhà thí nghiệm, xách theo một túi đồ thật to, thấy cô ấy đều ngọt ngào mà kêu "Tiểu tỷ tỷ, hôm nay ông chủ Trần của các chị có ở đây không, mời các chị ăn đồ ăn vặt nè."

Tòa nhà thí nghiệm trừ nhà ăn lầu một ra tầng lầu khác cần phải xoát thẻ mới được vào, chỉ là sinh hoạt Trần Thù Quan thực quy luật, thời gian ăn cơm giữa trưa luôn đúng giờ xuất hiện ở dưới lầu, cô gái nhỏ cũng thăm dò, luôn là cố ý vô tình mà chạy đến nơi này.

Sáu người bọn họ đi theo Trần Thù Quan, có sư huynh tuổi còn lớn hơn Trần Thù Quan, cũng là mặt than khó hiểu phong tình , nhận nhiều ân huệ tiện tay của cô gái nhỏ, khó tránh khỏi vui vẻ sau lưng, chỉ là đối mặt với tính tình người sống chớ gần của Trần Thù Quan, cô gái nhỏ có thể duy trì qua mấy ngày chứ.

Nhưng xem nay tư thế này, nơi nào là cô gái nhỏ bắt lấy Trần Thù Quan, rõ ràng là vị giáo sư này của cô ấy ăn tương quá khó coi, như sói đói chụp mồi, cắn nuốt người cô gái này hầu như không còn.

Tuy là Mạnh Sơ cố nén, nhưng khoảnh khắc Trần Thù Quan đẩy ra phấn thịt, tìm được huyệt khẩu nhỏ hẹp, ngón tay chậm rãi đi vào sâu, cô vẫn không khỏi kêu rên.

Tiểu Sơ Sơ bị dươиɠ ѵậŧ đàn ông, ban đêm cọ xát tàn nhẫn huyệt động, kiều thịt bên trong còn chưa khôi phục được.

Tuy ngón tay người đàn ông tu chỉnh tề, chỉ trong động cô sáp sáp không có khuếch trương ra, móng tay cái lại là vật cứng, quát ở trên mị thịt rất đau.

Mạnh Sơ cắn môi, khó khăn chủ động mở chân ra rộng chút.

Như thế ở giữa lòng kẻ dưới này của Trần Thù Quan, anh nhân cơ hội lại cho thêm một ngón đi vào, hai ngón tay khép lại chậm rãi căng hoa huyệt ra.

Câu lấy vách động mềm như bông, thọc vào rút ra đảo động qua lại, chỉ chưa đi đến khe hở giữa hai chân, lại hoàn toàn rút ra, xoa nắn huyệt khẩu nói, "Khi trích, cần để ống nghiệm bảo trì trạng thái nghiêng, sau đó vặn nút ra, thả ra hơi nước hoặc khí thể khác, sử dụng áp lực bên trong bảo trì cân bằng."

Sinh viên dưới đài nhìn chằm chằm mỗi một động tác trên màn hình, nghiêm túc nghe anh nói, đặt bút viết nhớ, còn lại cái gì, không ai phát hiện kỳ lạ.

Không biết có phải bị kí©h thí©ɧ vì làm việc cảm thấy thẹn này ở trước mặt mọi người hay không, hoa lộ cô dần dần chảy ra nước, hai tay trừu động ở trong hoa huyệt ướŧ áŧ, hiển nhiên thông thuận rất nhiều.

Hô hấp người đàn ông thô nặng lên, gần như thô lỗ mà phiên giảo đâm thọc ở trong cơ thể nhỏ hẹp cô, hạ thân hãy còn kinh nướng hỏa đốt, nóng bỏng đến dọa người.

Trong huyệt tụ tập nước dính nháp, bị vật ngoại lai quấn lấy, phát ra tiếng vang chậc chậc.

Cô gái không dám lên tiếng, tay lại bị chiếm cứ, uể oải, bất lực mà dẫm lên chân người bên cạnh.

Người nọ cơ hồ liền mi đều không nhíu, không chút sứt mẻ.

Ngón tay rút ra từ trong thân thể cô, đầu ngón tay tinh xảo đặc sắc lóe ánh sáng, dính chất lỏng kỳ quái nhớp nháp.

Trần Thù Quan lơ đãng rũ xuống mắt, ngốc lăng suy xét ba giây, cuối cùng đưa bàn tay vào túi tiền mình cọ cọ.

Đôi tay anh chống ở trên bục giảng, dường như không có việc gì mà thay thế động tác trong tay cô, "Cảm ơn vị bạn học này."

Dứt lời, tiếp tục bước đi cô chưa hoàn thành.

Lúc này Mạnh Sơ mới có cơ hội rút tay, ở dưới đài nhìn như hành động cọ xát, vội vàng mặc qυầи ɭóŧ vào, gập ghềnh trốn trở về trên chỗ ngồi.

thao tác thực tế kết thúc, trên đường có thời gian mười phút nghỉ ngơi, phía sau là nửa giờ giải đáp nghi vấn.

Trần Thù Quan đóng màn hình, để Diệp Hân sớm trốn trên bục giảng bên cạnh tới sửa sang lại dụng cụ, bỏ lại một câu, "Nghỉ ngơi hai mươi phút sau đó giải đáp nghi vấn."

Liền vội vàng ra phòng học.

Bỏ lại mọi người hai mặt nhìn nhau, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, có thể làm Trần giáo sư từ trước đến nay mây bay đạm bạc nóng nảy mà hoảng loạn như vậy.

Trần Thù Quan đi ra ngoài không bao lâu, trừ Diệp Hân ra ai cũng không có chú ý tới, cô gái ngồi ở bàn nhất ở lối đi nhỏ, lặng lẽ theo bước chân anh rời đi.