Chương 5: Chất vấn

Beta: Yuki

Thiếu nữ cúi đầu ngâm mình ở trong nước, không biết nghĩ đến cái gì.

Lúc này trên thân thể mềm mại vốn trắng nõn tinh tế che kín vết bầm đáng sợ, đặc biệt dấu tay màu tím trên eo sườn vai đã hình thành máu cục, đọng lại nhìn thấy ghê người.

Đời trước cô qua đời khi đã 42 tuổi, trải qua các loại cực khổ hơn người, cũng từng đứng ở đỉnh cao, khiến vô số người xua như xua vịt.

Cô thật sự không thể hiểu được tâm tính của mình năm 18 tuổi, điên cuồng nhiệt tình mà lưu luyến si mê một người như vậy, tự biến mình thành một kẻ ngốc .

Trần Thù Quan nhìn chằm chằm vẻ mặt tái nhợt không có chút máu của cô, trong lòng khẽ động, tựa như bố thí báo cho cô: "Đêm nay đừng tới buổi tự học nữa , 7 giờ tôi có dạy một khóa ở 305, sẽ giữ vị trí lại cho em."

Nếu nói ở bốn năm giờ trước, Mạnh Sơ sợ là sẽ cảm động đến rơi nước mắt hận không thể lập tức nhảy người lên từ bồn tắm để ôm lấy anh, hôn đến chảy nước miếng lên mặt anh.

Mà hiện tại Mạnh Sơ cứng đờ mà ngồi ngây ngốc trong bồn tắm, người đàn ông đứng ở bên ngoài đã bắt đầu sửa sang lại mình, hơi thở nóng bỏng đầy tính xâm phạm muốn tránh cũng không thể tránh.

Cô âm thầm hút khí, khẩn trương mà nhăn mi, trong lòng châm chước thật lâu, mới ngập ngừng nói, "Em mới bỏ một khóa, như thế không tốt lắm đâu."

Còn là đi theo khóa không liên quan đến chuyên ngành của mình , năm nhất cô học chương trình của học sinh gọi là hoá học hữu cơ gì đó.

Trần Thù Quan hình như có chút không giống với đời trước.

Nhớ mang máng đời trước rõ ràng là cô chủ động tạo ra cuộc gặp ngẫu nhiên , rất nhiều lần câu dẫn anh lăn giường, anh mới đáp lại cô một chút.

Mạnh Sơ vốn hạ quyết tâm, sau này sẽ không xuất hiện ở trước mặt anh nữa, tuyệt đối né xa ba thước lăn đến rất xa, như vậy anh tự nhiên cũng sẽ không chú ý tới cô.

"Hửm?" Anh cúi người câu lấy một lọn tóc của cô, như lười biếng không chút để ý mà hừ một tiếng.

Lời nói của cô hiển nhiên không có tính thuyết phục, ai không biết Mạnh Sơ vì tiếp cận Trần Thù Quan, chính là muốn vị trí môn tự chọn của anh, thậm chí chạy đi sử dụng mỹ nhân kế với một vị học trưởng năm ba.

Mỹ nhân kế gì chứ? Cô chỉ chạy đến trước mặt học trưởng kia, hai mắt đẫm lệ mà nhìn anh ta, mắt đào hoa bị nước mắt tẩm đến ưng ửng tựa có thể nói nên lời , hơn nữa khuôn mặt tựa kiều hoa này, vẻ đẹp tinh xảo làm người không rời mắt được , có người đàn ông nào chịu nổi.

Học trưởng đã ma xui quỷ khiến mà gật đầu, còn vươn tay lau đi nước mắt cho cô, bạn gái học trưởng xuất hiện.

Từ đây Mạnh Sơ một trận thành danh.

Đường cong cứu nước này càng lúc càng lớn, nhưng ai bảo khóa học của Trần Thù Quan khó có được chứ, anh là giáo sư dạy nghiên cứu sinh tiến sĩ đặc biệt nổi tiếng của trường, là người có quyền lực trong ba giới vi khuẩn, hóa học, vi sinh vật, để được anh giảng một buổi cho lớp trẻ khoa chính quy của họ đã là khó được, đây là khóa công khai duy nhất , đừng nói học sinh, liền cả thầy giáo nghĩ tới đi nghe giảng cũng không ít.

Tiếng hừ lạnh này làm Mạnh Sơ cả linh thân thể run lên, nhỏ giọng lên tiếng, "Được."

Trần Thù Quan cong môi, thuận tay nhéo vòng eo gần như không xương của cô, cô nhìn gầy, xúc cảm sờ lên lại không tồi, anh âm thầm tính ra khung xương lớn nhỏ của cô, vờ như lơ đãng mà hỏi lại , "Em sợ tôi à?"

Anh không có nhìn lầm, khi đó ánh mắt của cô tựa như gặp được quỷ.