Tống Quân Nghiên sững người, cô chỉ nghe ba nói Tiêu Lăng Huyền vì Tống Mộc Thanh nên mới bị gãy chân, không ngờ lại nghiêm trọng đến mức cả đời phải ngồi xe lăn.
“Sao… Sao có thể?” Quân Nghiên khϊếp sợ lẩm bẩm.
Quả nhiên, Tiêu Lăng Huyền cười trào phúng, biết sau này hắn sẽ tàn tật đã bị dọa đến mức này.
Câu nói Tống Quân Nghiên gả cho hắn chỉ là mỉa mai Tống mộc Thanh, nhưng không thể phủ nhận, vừa rồi khi hỏi, trong lòng hắn vẫn có chút căng thẳng.
Thấy ánh mắt khó tin của Quân Nghiên, Tiêu Lăng Huyền có chút tổn thương, nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi, chỉ là trong lòng đã đánh mất những ý nghĩ mơ mộng về Tống Quân Nghiên.
Từng giọt nước mắt như từng viên trân châu rơi xuống, dần thấm ướt đệm giường.
Tiêu Lăng Huyền kinh ngạc ngẩng đầu nhìn thiếu nữ đang khóc, hắn không nghĩ tới cô sẽ phản ứng mạnh như thế, chẳng lẽ mấy câu kia của hắn đã dọa cô sợ?
Nhưng cũng không phải bắt cô gả cho hắn, hơn nữa chuyện này không liên quan đến Tống Quân Nghiên, ai cũng không thể bắt cô làm gì cả.
Tiêu Lăng Huyền có chút khó chịu.
“Em khóc gì chứ?”
“… Xin lỗi… Em không nghĩ sẽ nghiêm trọng như vậy… Em còn tưởng chân anh sẽ hồi phục như ban đầu… Rất đau đúng không?”
Hai mắt Tống Quân Nghiên chứa đầy nước mắt, cô nhìn chân Tiêu Lăng Huyền đang bó thạch cao, mày đẹp nhíu lại, trong ánh mắt toàn là sự đau lòng.
Tiêu Lăng Huyền im lặng, hắn tránh đi ánh mắt đau lòng của thiếu nữ, so với thương hại, hắn thà nhìn thấy ánh mắt khϊếp sợ, thậm chí ghét bỏ của cô còn hơn.
“Em nói lời giữ lời, sẽ luôn chăm sóc anh cho đến khi chân anh hoàn toàn khôi phục. Nhưng mà… Em, em không thể gả cho anh…”
Thiếu nữ nghiêm túc trả lời vấn đề của hắn, nói xong lời cuối cùng, khuôn mặt còn đẫm nước mắt hơi ửng đỏ, có chút xấu hổ, nhưng vẫn cố lấy hết dũng khí để nói ra.
Tiêu Lăng Huyền không đoán được cô sẽ trả lời như vậy, miệng nhanh hơn não hỏi, “Vì sao?”
“Bởi vì… Bởi vì…” Quân Nghiên ngập ngừng một lúc lâu, sau đó mới tìm được từ thích hợp, nói: “Bởi vì chúng ta hiện giờ vẫn còn nhỏ, hơn nữa kết hôn cũng phải hỏi ý kiến ba mẹ, em không muốn khiến ba mẹ đau lòng.”
Nói xong, không đợi Tiêu Lăng Huyền trả lời, lại bảo đảm, “Nhưng anh yên tâm, em nói được thì chắc chắn sẽ làm được. Chị em không muốn chăm sóc anh, em là em gái sẽ thay chị ấy chăm sóc anh cả đời. Anh đừng đau lòng quá, cuộc sống vẫn còn nhiều chuyện tốt đẹp, tuy mất đi nhiều nhưng anh cũng sẽ có được rất nhiều, tin em, mọi chuyện sẽ không tồi tệ như vậy.”
Thiếu nữ không phải để ý tới chuyện bán nửa đời sau của mình, ngược lại là lo lắng hắn cảm thấy khổ sở vì chuyện sau này sẽ tàn tật, cô không biết đời người sẽ dài bao nhiêu mà dễ dàng cho hắn một lời hứa.Nhìn đôi mắt trong suốt của cô, Tiêu Lăng Huyền thừa nhận, trong nháy mắt bản thân hắn đã rung động.