Chương 1

Kiếp trước Tống Mộc Thanh không biết nhìn người, làm tổn thương biết bao người yêu thương mình, rơi vào kết cục bị mọi người xa lánh, cửa nát nhà tan.

Chỉ có Lăng Tiêu Huyền vẫn luôn âm thầm đứng phía sau lưng cô ta, yêu cô ta, bảo vệ cô ta, nhưng hắn lại chết vì đỡ đạn cho cô ta; giây phút ấy, Tống Mộc Thanh mới biết được người thật sự yêu mình là ai.

May mà ông trời có mắt, để cô ta trọng sinh sống lại, tất cả vẫn còn cứu vãn được, cô ta chắc chắn sẽ bảo vệ người mình yêu, khiến đôi cẩu nam nữ kia phải trả giá!

-----

“Cô đi ra ngoài, A Huyền nhà chúng tôi không nhận nổi sự chăm sóc của các người! Con trai tôi vừa tỉnh lại, chị gái cô liền chạy tới nói những lời khiến thằng bé tổn thương, đúng là lương tâm ném cho chó ăn rồi! Mau rời khỏi đây, con trai tôi không cần Tống gia các người thương hại, mang cháo này về luôn đi! Về nói với ba cô, từ nay về sau hai nhà vĩnh viễn không qua lại với nhau!”

Trong mơ hồ, Quân Nghiên tỉnh lại, giọng nói khắc nghiệt của người phụ nữ văng vẳng bên tai, chóp mũi quanh quẩn mùi nước sát trùng, cô mờ mịt mở mắt, trước mặt là một người phụ nữ trung niên, bà căm giận trừng mắt nhìn Quân Nghiên như nhìn thấy kẻ thù gϊếŧ cha mình.

“Dì Tiêu… Mọi chuyện không phải như dì nghĩ đâu...” Quân Nghiên yếu ớt mở miệng giải thích.

Nhưng chưa nói xong đã bị đối phương đánh gãy, “Không cần nói nữa! Chân con trai tôi vì cứu ai mà bị gãy?! Tống Mộc Thanh chết tiệt kia là đồ lấy oán trả ơn! Tôi không muốn xả cục tức lên người cháu, mau đi đi, tôi không muốn nhìn thấy bất kỳ người Tống gia nào nữa!”

“Nhưng…” Thiếu nữ không chịu được lửa giận của người phụ nữ, mờ mịt bất lực siết chặt bình giữ nhiệt đựng cháo trong tay, không biết nên làm thế nào.

“Mẹ, ồn ào quá, yên lặng một chút được không.”

Thiếu niên vẫn luôn nằm trên giường cuối cùng cũng mở miệng, trên đầu và tay hắn quấn đầy băng gạc, hai chân cũng bị bó thạch cao, cả người không có chỗ nào lành lặn, chỉ có thể nằm yên trên giường, muốn động đậy một chút cũng khó khăn.

Quân Nghiên lúc này mới phát hiện sự tồn tại của thiếu niên, trong đầu cô tự động hiện lên một cái tên, Tiêu Lăng Huyền.

Vốn Tiêu Lăng Huyền không định lên tiếng, nhưng nhìn thiếu nữ đáng thương bị mẹ mình mắng không dám cãi lại, cuối cùng hắn vẫn nhịn không được mở miệng.

“Tống Mộc Thanh nói đúng, cô ta cũng không bảo con cứu cô ta, hơn nữa Tống Quân Nghiên không phải Tống Mộc Thanh, mẹ mắng người ta làm gì?” Hơn nửa gương mặt anh tuấn của Lăng Tiêu Huyền đều bị quấn băng gạc, chỉ lộ ra đôi mắt và cằm.