Editor: Chiêu
------------------------
Tần Mộ Phàm bị bảo tiêu đưa đến một gara bỏ hoang ở gần đó.
Bởi vì cổ tay bị bẻ gãy, khoảng cách rất xa cũng có thể nghe được tiếng hét thảm thiết và tiếng mắng chửi của anh.
Tần Trăn mới vừa tiến vào, anh lập tức giãy dụa suy nghĩ muốn nhào đến, lại bị bảo tiêu gắt gao ấn xát xuống mặt đất.
"Nghiệt chủng, mày cùng thằng điếm đó chơi đủ rồi? Thằng điếm đó hầu hạ mày có sướиɠ không?"
Nháy mắt sắc mặt Tần Trăn trở nên tối sầm, cầm lấy một khẩu súng lục từ trong tay thuộc hạ, đi qua đạp lên cổ tay anh dùng sức nghiền nghiền.
"Mày vừa rồi chính là dùng cái tay này đánh Nại Nại phải không? Tao sợ Nại Nại thấy máu sẽ sợ, cho nên chỉ đơn giản dạy cho mày một bài học, không ngờ mày còn không biết hối cải!"
"A a a --"
Gãy xương bị chịu sự giẫm ép, nháy mắt đau đớn kịch liệt đã truyền khắp toàn thân.
Tần Mộ Phàm giống như con cá nằm trên thớt nhảy lên, lực đạo lớn đến mức những người đàn ông to lớn kém chút đã không thể thành công ngăn chặn anh, tơ máu che kín tròng mắt lồi ra.
"Tần Trăn, ȶɦασ mẹ mày..."
"Trước kia chính mày là bùn lầy bị tao đạp dưới chân, tao vẫn còn là vị hôn phu của thằng điếm đó... Ha ha ha, mặc kệ bây giờ mày đắc ý nhiều bao nhiêu, cũng không thể thay đổi sự thật của những chuyện này!"
"Mày vô sỉ thấp hèn, cướp vị hôn phu của người khác... A..."
Nòng súng tối om bỗng nhiên được nhét vào trong miệng anh.
Đồng tử Tần Mộ Phàm co rụt lại, lập tức trong mắt anh tràn đầy run rẩy, cơ bắp điên cuồng run rẩy co rút lại.
"Nói đi, sao mày không tiếp tục nói nữa?"
Khoé môi nam nhân cong lên nụ cười nhạt, nhưng tươi cười kia trong mắt Tần Mộ Phàm lại vặn vẹo như là ma quỷ.
Anh bỗng nhiên nhớ đến thủ đoạn mấy năm nay của Tần Trăn, trong lòng không rét mà run.
Cha ở trong công ty kinh doanh nhiều năm như vậy, đã sớm nuôi trồng căn cơ thâm hậu.
Ngay cả khi Tần Trăn cướp lại cổ phần, cũng không được các giám đốc trong hội đồng quản trị tin tưởng, ở các phương diện đều bị khống chế.
Hắn dùng thủ đoạn lôi đình khiến những giám đốc đó sợ hãi, còn hung hăng trả thù bạn cùng lứa tuổi năm đó đã sỉ nhục hắn.
Bây giờ hắn ăn sạch cả hắc đạo lẫn bạch đạo, dám gϊếŧ người... Hắn đã sớm không còn là thiếu niên lúc trước bị chính mình tùy ý sỉ nhục đánh đập nữa!
Huống chi đây là ở nước ngoài, anh không quyền không thế... Cho dù có chết ở đây, cũng không có ai giúp chính mình đòi lại công đạo.
"Tôi... Tôi sai rồi, đừng gϊếŧ tôi... Tôi không muốn chết..."
Tần Mộ Phàm mơ hồ không rõ cầu xin.
"A --" Mắt phượng của nam nhân hơi cong, đôi môi nhợt nhạt phun ra mấy chữ vô tình, ngón tay bóp cò súng, "Chậm."
Máu tươi bắn tung tóe trên mặt, Tần Trăn chán ghét nhíu mày, từ trong túi móc ra khăn tay, ung dung thong thả đem vết máu lau sạch.
"Tao vốn dĩ có thể buông tha cho mày, nhưng mày ngàn vạn lần không nên đυ.ng đến Nại Nại của tao! Em ấy chính là bảo bối của tao a..."
Bọn bảo tiêu ở gara khó có thể kìm chế được rùng mình mấy cái.
Đây mới là người bọn họ biết.
"Bọn mày đem nơi này xử lý sạch sẽ."
Tần Trăn ngước mắt nhìn một vòng, lạnh lùng ném xuống một câu, xoay người trở về.
Nại Nại sợ lạnh, ngủ cũng thích ôm người.
Hắn muốn nhanh chóng chạy về ôm Nại Nại.
Sau khi suиɠ sướиɠ, Đường Nại rất nhanh đã khó chịu, bởi vì vậy ngủ cũng không an ổn.
Thời điểm Tần Trăn trở lại phòng, cậu vừa mới tỉnh không lâu, đang duỗi tay xoa mông nhỏ của chính mình.
Vừa nhìn thấy hắn, nháy mắt biến thành một con mèo nhỏ đang xù lông, con ngươi ẩm ướt.
"Kẻ lừa đảo, cậu không được đến đây!"
Ánh mắt Tần Trăn tối sầm, miệng khô khốc hỏi: "Anh lừa em cái gì?"
"Cậu nói chỉ đau một chút thôi, cậu còn đồng ý muốn chia sẻ sữa bò quý giá cho tớ..." Đường Nại tức giận chỉ trích.