Editor: Chiêu
---------------------
Động tác Tần Trăn đặc biệt ôn nhu, khá hơn nhiều so với lần ở bữa tiệc đính hôn.
Đường Nại cảm giác như mình đang hút thạch trái cây, tuy rằng không nếm ra mùi vị gì, nhưng trong lòng lại ngọt ngào.
Chỉ là thời gian quá lâu, vần khó thở giống như nhau.
Mãi đến lúc sau, Tần Trăn mới buông cậu ra, để cậu thở dốc một lúc, sau đó lại phủ lên thêm lần nữa.
Bất tri bất giác, hai người đã ôm nhau ngã ngồi trên giường.
Kỹ xảo Tần Trăn càng thêm thuần phục, châm ngòi khiến Đường Nại ý loạn mê tình.
Gương mặt thiếu niên đỏ bừng giống như trái cây chín mọng, đuôi mắt nhiễm lên màu hồng nhàn nhạt, bên trong sự thuần khiết lại lộ ra một tia quyến rũ.
Không khí ấm áp liên tục tăng lên, nhiệt độ trên người cả hai đều trở nên nóng.
Thật thoải mái a, còn muốn nhiều hơn nữa...
Đáy lòng Đường Nại nhịn không được dâng lên một loại ý muốn, nhưng chính cậu cũng không biết vì sao mình lại có loại ý niệm này, lại muốn cái gì.
"Trăn Trăn, tớ khó chịu quá..."
"Còn đau?" Động tác của Tần Trăn dừng lại, rời khỏi môi cậu.
Đường Nại liếʍ liếʍ khoé môi, nhịn không được hừ hừ hai tiếng, giống như cảm thấy bất mãn khi hắn rời khỏi chính mình, cánh tay chủ động quàng lên cổ hắn, thò lại gần hôn môi nam nhân.
Một loạt biến cố này lập tức khiến Tần Trăn ngốc lăng.
Trong mắt hắn, Nại Nại đến bây giờ vẫn chưa hiểu được, đối với hắn chỉ đơn thuần là yêu ghét.
Loại chuyện khiến cậu chủ động hôn chính mình chính là điều hắn nghĩ cũng không dám nghĩ.
Đáy lòng dâng lên một cổ hưng phấn nhảy nhót, Tần Trăn lại càng nghi hoặc nhiều hơn.
Hắn duỗi tay sờ sờ Đường Nại, quả nhiên phát hiện nhiệt độ trên người thiếu niên cao đến mức không bình thường.
Thậm chí sau khi hắn làm động tác này, cậu vặn vẹo eo, còn dán lên trên người hắn.
Không xong!
Tơ Hồng trì độn rốt cuộc cũng phát hiện ra khác thường.
Vậy mà nó quên mất chuyện Tần Mộ Phàm hạ thuốc Nại Nại!
Vừa rồi Nại Nại đau đến lợi hại, tạm thời áp xuống tác dụng của thuốc.
Cùng Tần Trăn hôn nồng nhiệt suốt cả ngày, tác dụng của thuốc lại một lần nữa bùng lên!
Chẳng lẽ oắt con nhà mình hôm nay thật sự bị sói đói Tần Trăn ăn thịt sao?
[ Không được, Nại Nại, cậu không được lăn giường cùng tên họ Tần! ]
Tơ Hồng mới vừa rống xong những lời này, trong không gian bỗng nhiên truyền đến một cổ sức hút mạnh mẽ, tiếp theo đem toàn bộ máy móc của nó đều lâm vào trong bóng tối.
Đậu má đây là tình huống gì vậy?
...
Lăn giường?
Đường Nại bị Tơ Hồng rống đến khôi phục một tia tỉnh táo, chớp mắt, cổ cảm xúc phiền muộn lúc trước khi Tần Mộ Phàm xuất hiện nhanh chóng đã tràn ngập toàn bộ l*иg ngực cậu.
Cậu nhẹ nhàng kéo kéo quần áo Tần Trăn: "Trăn Trăn, cậu không cần cùng người khác lăn giường có được không?"
Tần Trăn đang tự hỏi chính mình nên tự giải thuốc giúp Đường Nại, hay là đem cậu đi bệnh viện, bỗng nhiên nghe được giọng nói mềm mụp của thiếu niên, không nhịn được cười phụt một tiếng: "Em có biết lăn giường có ý nghĩa như thế nào không?"
"Chính là chứng minh tình cảm của hai người rất tốt, Trăn Trăn nếu cùng người khác lăn khăn trải giường, sau này tớ sẽ không còn là tiểu tiên nam mà Trăn Trăn thích nhất nữa, Trăn Trăn sẽ đem sữa bò của tớ cho người khác uống, tớ không muốn Trăn Trăn đem sữa bò cho người khác uống đâu..."
Nói nói, Đường Nại nhịn không được khóc.
Tần Trăn tức giận cười một cái, nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ: "Nại Nại, em có biết em đang nói cái gì không?"
Trên mặt thiếu niên tràn đầy mê mang, không đáp lại, ngược lại còn duỗi tay kéo kéo cổ áo: "Nóng quá a..."
Sợi dây lý trí cuối cùng trong đầu nam nhân hoàn toàn đứt cái phụt, đáy mắt cuồn cuộn sương mù du͙ƈ vọиɠ, một phen bóp chặt eo Đường Nại.
"Đây là em ép tôi!"
"Hả?"
Thiếu niên vô ý ngước mắt lên, giơ giọng nói uyển chuyển êm tai giống như tiểu yêu tinh câu mất hồn người.