Chương 37: Thế Tử Ốm Yếu (16)

"Công chúa muốn mang ta đi đâu?" Ôn Tu Tề bị nàng túm đi, trực tiếp đem hắn ra khỏi Vĩnh Ninh Hầu phủ.

"Đem ngươi đi bán!" Mộ Từ không quay đầu, đi về phía trước.

"Tặng cho ngươi một cái lễ vật ngươi không tưởng tượng được." Trong đầu lại truyền đến một thanh âm này, Ôn Tu Tề tập mãi đã thành thói quen, cũng không bắt bẻ, đột nhiên lại có một tia chờ mong đối với lễ vật này.

Chờ một lúc sau, bóng đêm dần dần tối lại.

Mộ Từ nhìn thấy một tiểu thương nhỏ cách đó không xa, mắt nàng sáng rực lên, bảo Ôn Tu Tề ở chỗ này chờ nàng một chút, nàng rất mau sẽ quay lại.

Ôn Tu Tề thậm chí còn chưa kịp phản ứng, nàng đã chạy xa.

Hắn theo bản năng đi lên phía trước mấy bước, nhưng bước chân lại cứng đờ, rốt cuộc không thể động đậy. Sau đó nhẹ nhàng mà đem cánh tay vươn ra thu lại.

Hắn ở phía sau nhìn bóng lưng của nàng, trên mặt thình lình xuất hiện một vẻ mờ mịt cùng bất lực, thậm chí còn lộ rõ

vẻ cáu kỉnh và bất an. Tựa như trong ký ức đã từng trải qua loại cảm giác này, hắn một mình đứng chờ, chỉ là người kia liền như vậy mà bỏ hắn lại phía sau, không quay trở lại.

Chờ thêm hồi lâu, chờ đến khi Ôn Tu Tề bực bội đến mức nắm chặt tay, đè nén sự khó chịu trong lòng, cơ hồ đem sự cáu kỉnh trong thân thể bạo phát ra, Mộ Từ hiếm khi nói cười vui vẻ chạy tới, tựa hồ trên tay còn đem theo thứ kì lại gì đó, hắn không biết là cái gì.

"Đi thôi!" Mộ Từ chạy tới, giữ chặt tay hắn.

Ôn Tu Tề tuy có chút hoang mang cùng mờ mịt, không biết rốt cuộc Mộ Từ muốn dẫn hắn đi nơi nào, thế nhưng vẫn tùy ý nàng lôi kéo tay hắn, đi về phía trước.

Bóng đêm đã hoàn toàn tối lại, kinh thành Thanh Hạ Quốc vào ban đêm đèn đuốc sáng trưng, trên đường người đến người đi náo nhiệt dị thường.

Mộ Từ lôi kéo Ôn Tu Tề đi tới một địa phương yên tĩnh, nơi này không phải là đặc biệt rộng, bên cạnh có một cây đại thụ đứng sừng sững che trời như thế, những cành liễu thật dài cong cong rũ xuống, gió cuối thu nhẹ nhàng thổi làm gợn sóng.

Từ nơi này hướng xa xa nhìn lại, toàn cảnh kinh thành Thanh Hạ Quốc nhìn không sót một cái gì, rất có một loại loại cảm giác tầm mắt có thể bao quát non sông.

Ôn Tu Tề thấy vậy, sửng sốt một chút.

"Làm sao ngươi tìm được nơi này ?"

"Bởi vì bản công chúa thích vui chơi nha!" Mộ Từ cười nói.

Đột nhiên, bầu trời vang lên một tiếng nổ lớn, pháo hoa rực rỡ nổ tung trên bầu trời đêm, đủ màu đủ dạng, hình dạng biến hóa khác nhau, đẹp mắt cực kỳ.

Ôn Tu Tề yên lặng nhìn pháo hoa nở rộ trên không trung, một góc nào đó trong lòng không tự chủ được xúc động.

"Này..."

"Ta chuẩn bị đấy! Thế nào, đẹp mắt không?" Mộ Từ nói.

Đây chính là nàng dùng tích phân đổi pháo hoa với cửa hàng, phù hợp với mọi lứa tuổi, nhất định có thể an ủi trái tim nhỏ bé đang bị tổn thương của Ôn Tu Tề.

Ôn Tu Tề nhìn về phía Mộ Từ, pháo hoa trên bầu trời phản chiếu trên gương mặt của nàng, chiếu vào trong mắt nàng, nhan sắc kia đẹp mắt cực kỳ.

"Đẹp mắt, cám ơn."

Ôn Tu Tề hơi hơi cong khóe môi, hơi cúi đầu nhìn Mộ Từ,nụ cười trên mặt chân thành như chưa từng thấy, khuôn mặt tuấn tú càng thêm rung động lòng người.

Trong con ngươi của hắn giờ phút này tất cả đều là hình ảnh Mộ Từ.

Mộ Từ sửng sốt một chút, sau đó hậu tri hậu giác từ trong lòng bàn tay lấy ra cái gì đó, đưa qua.

"Cho ngươi!"

Hai con hổ bằng vải có chút ngốc, có lẽ tay nghề tú nương vô cùng tốt, biểu cảm dễ thương và ngây thơ của hai con hổ được làm giống như đúc, sống động đến mức chúng như sống lại.

Hai con hổ tựa vào gần nhau và bám lấy nhau.

Ôn Tu Tề sững sờ nhìn hai con hổ vải ngu ngốc rõ ràng là trò chơi của trẻ con, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc.

"Này... Là tặng cho ta ?" Ngữ khí mang theo vài phần không chắc chắn.

"Đúng vậy! Bằng không ngươi cho rằng ta tặng cho ai? Lễ vật của tiểu thế tử đã đưa qua rồi! Đây là đặc biệt mua cho ngươi!" Mộ Từ giải thích.

Mới vừa rồi ở Vĩnh Ninh Hầu phủ, thời điểm nàng thấy Ôn Tu Tề cầm lấy con hổ vải kia, dừng một chút, sau đó dùng ngón tay gãi nhẹ, trong mắt hiện lên một điều gì đó kỳ lạ.

Mọi người đều biết, thái độ của phu nhân Vĩnh Ninh Hầu đối với Ôn Tu Tề không phải là đặc biệt tốt, ngay cả người ngoài cũng có thể liếc mắt một cái liền nhìn ra, Vĩnh Ninh Hầu phu nhân đối Ôn Tu Tề trừ bỏ nghiêm khắc thì không còn gì khác.

Mọi người đều cho rằng, nguyên nhân là Vĩnh Ninh Hầu phu nhân đối với Ôn Tu Tề yêu cầu sự nghiêm khắc, chỉ có Mộ Từ và Vĩnh Ninh Hầu biết, Ôn Tu Tề không phải huyết mạch chân chính của Vĩnh Ninh Hầu.

Vĩnh Ninh Hầu phu nhân đối với người không phải do mình sở sinh ra mà nói, tồn tại của Ôn Tu Tề chính là cái gai trong lòng bà.

Nếu lúc trước chỉ là lời nói vắng vẻ thì hiện tại bản thân Vĩnh Ninh Hầu phu nhân đã sinh được huyết mạch, khả năng cao thái độ đối với Ôn Tu Tề sẽ càng không tốt một chút nào.

Mấu chốt là bản thân Ôn Tu Tề cũng không biết, hắn chỉ ẩn ẩn phát hiện thái độ của nương đối mình không giống với thái độ của mẫu thân người khác.

Hắn chỉ có thể kính sợ, cũng tránh xa.

"Cám ơn."

Ôn Tu Tề dè dặt cẩn trọng, trân trọng đem hai con hổ vải thu hồi, sau đó nhìn Mộ Từ, cực kì nghiêm túc nói cảm ơn.

[ Nhiệm vụ an ủi nam chính hoàn thành, phần thưởng đã được thêm vào kho đạo cụ, thỉnh nhiệm vụ giả chú ý kiểm tra và nhận, cảm ơn. ]