Chương 28

Nói xong, Tịch Tu cảm thấy mặt mình như muốn nổ tung.

Tịch Tu cúi đầu nên không thấy biểu cảm của Mục Kiếm sau khi nghe câu hỏi đó, cũng lén lút tránh ánh mắt của anh, thậm chí còn nghĩ, chẳng lẽ Tịch Tu nhớ lại gì sao?

Anh giật mình, không thể để đối phương cảm thấy mình không ổn, có khi sẽ mất luôn tình bạn này.

Anh vội lấy điện thoại ra, chuẩn bị chiếu đoạn video mình quay hôm qua, định làm trò cười để chuyển hướng câu chuyện.

Tuy nhiên, chờ mãi không thấy Mục Kiếm trả lời, Tịch Tu nghĩ mình phải có trách nhiệm với đàn ông, liền nhắm chặt mắt, nói to: "Anh yên tâm, em sẽ chịu trách nhiệm. Nếu anh muốn, chúng ta có thể trở thành người yêu."

"Rầm" một tiếng, điện thoại rơi xuống, trong căn phòng yên tĩnh, điện thoại phát ra tiếng khóc quen thuộc.

Tịch Tu giật mình, mở mắt ra, chỉ thấy Mục Kiếm với vẻ mặt kinh ngạc đang nhìn mình, tim cậu bỗng loạn nhịp, vội dời ánh mắt, thầm nghĩ có lẽ mình đã tự đa tình rồi.

Cậu cúi đầu buồn bã, sau đó mới nhìn về phía điện thoại.

Nhưng giây tiếp theo, màn hình liền bị Mục Kiếm che lại, cậu chỉ kịp nghe thấy tiếng khóc quen thuộc, nghe như là giọng của mình. (tới đây)

Tịch Tu: ??? Chuyện gì vậy?

Mục Kiếm nhanh tay tắt video, hai tay đổ mồ hôi vì căng thẳng, anh không ngờ mình lại nghe được lời tỏ tình của Tịch Tu.

Vậy nên Tịch Tu đã hiểu nhầm gì sao?

Mục Kiếm không khỏi liếʍ môi, cẩn thận thử: "Em nói chịu trách nhiệm là có ý gì?"

Nghe vậy, sự chú ý của Tịch Tu nhanh chóng chuyển từ điện thoại sang Mục Kiếm, đã nói ra rồi không thể trốn tránh nữa.

Tịch Tu hít một hơi sâu, lấy hết can đảm nói: "Là chuyện tối qua, em nói em sẽ chịu trách nhiệm."

Mục Kiếm: ??? Tối qua chuyện gì?

Tịch Tu cảm thấy mình sắp nghẹt thở, sao boss có thể dùng vẻ mặt như không có gì xảy ra để truy vấn mình như vậy? Chẳng lẽ muốn mình phải thú nhận hoàn toàn sao?

Màu đỏ trên mặt lan xuống cổ, Tịch Tu cứng đờ như biến thành một con thỏ hồng, lắp bắp nói: "Là… là chuyện tối qua trên giường… khụ khụ, xảy ra."

Nói xong, cậu xấu hổ đến mức muốn đào một cái hố chui xuống.

Hoàn toàn không nhìn thấy đôi mắt Mục Kiếm ngày càng sáng, cùng nụ cười ngày càng rộng.

Mục Kiếm không biết Tịch Tu đã tưởng tượng ra chuyện không hài hòa gì, nhưng điều này hoàn toàn không cản trở anh vui mừng hớn hở.

Kèm theo đó, anh cũng hiểu vì sao đối phương lại mua cháo đậu đỏ cho mình. Bổ máu sao?

Hóa ra thỏ con của anh cũng thích anh.

Mục Kiếm cười không thể kìm lại được, vội nắm lấy tay Tịch Tu, lắc lên lắc xuống, ánh mắt cười nhìn cậu: "Được, được, bạn trai, phần đời còn lại xin nhờ em chăm sóc!"

Tịch Tu vui mừng ngẩng đầu lên, dường như không ngờ mình lại dễ dàng cưa đổ Mục Kiếm như vậy, cậu e thẹn cười: "Xin nhờ anh chăm sóc, bạn trai."