Chương 27

Tịch Tu bối rối một lúc, sau đó mặt trắng bệch, chẳng lẽ boss… cảm thấy đêm qua là sai lầm?

Anh ấy không muốn gặp mình nữa sao?

Nghĩ đến đây, Tịch Tu không khỏi buồn bã, niềm vui trước đó hoàn toàn biến mất.

Làm sao bây giờ? Boss ghét mình rồi!

Cậu cầm túi bữa sáng, đờ đẫn đứng tại chỗ, bóng dáng trông thật cô đơn. Cậu đã dự đoán rằng, hôm nay mình sẽ bị đuổi ra khỏi nhà của boss, có khi còn mất cả việc làm.

Thiên đường và địa ngục thay đổi quá nhanh!

Tịch Tu hít hít mũi, như một cái máy bước đến bàn ăn, mở túi ra, muốn ăn hết bữa sáng cuối cùng.

Biết đâu, ăn xong bữa sáng này cậu sẽ phải đi.

Mục Kiếm đã bình tĩnh lại, thay quần áo bước ra ngoài, liền thấy Tịch Tu trông thật tội nghiệp, vừa đỏ mắt uống cháo, vừa buồn bã.

Mục Kiếm trừng mắt: "Khóc cái gì? Ai bắt nạt em? Có phải Lâm Nhạc Dương và Trần Cách hai thằng ngốc đó không?"

Tịch Tu ngẩng đầu lên, nhìn thấy Mục Kiếm vẫn quan tâm như trước, nước mắt cậu không kìm được mà chảy xuống, thấy mình quá yếu đuối, cậu vội lau nước mắt như cô vợ nhỏ ấm ức nói: "Em tưởng anh giận em rồi!"

Mục Kiếm: ???

Chẳng phải đáng lẽ Tịch Tu nên giận anh mới đúng sao?

Tịch Tu liền lấy bát cháo đậu đỏ đặt trước mặt Mục Kiếm, cẩn thận nhìn anh, ấp úng nói: "Nghe nói… ừm, lần đầu… đều phải uống cái này."

Mục Kiếm nhíu mày, nhìn bát cháo đậu đỏ trông ngọt ngào trước mắt, không hiểu Tịch Tu đang nói gì.

Anh cầm lấy thìa múc một muỗng, nhíu mày giãn ra, vị thực ra cũng không tệ, không quá ngọt.

Thấy Mục Kiếm không phản đối, Tịch Tu thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng có lẽ mình đã nghĩ quá lên, boss còn có thể ngồi xuống uống cháo của mình, chứng tỏ boss không giận mình.

Nghĩ đến đây, Tịch Tu không khỏi cười ngây ngô, ôm mặt nhìn Mục Kiếm húp cháo, như một fan cuồng.

Mục Kiếm vô tình ngẩng lên, liền thấy Tịch Tu với khuôn mặt ửng đỏ, đôi mắt sáng lấp lánh khiến anh chóng mặt.

Tịch Tu có biết rằng, nếu cứ nhìn anh như vậy, anh thực sự sẽ không kiềm chế được mà biến thành sói xám nuốt chửng chú cừu non này không.

Nghĩ đến đây, hành động húp cháo của Mục Kiếm cũng trở nên bực bội.

Thấy bát cháo sắp hết, Tịch Tu vội hỏi: "Anh còn muốn nữa không?"

Mục Kiếm lắc đầu: "Đủ rồi, bữa sáng chỉ ăn qua loa thôi."

Tịch Tu ồ lên hai tiếng, cũng không ép anh, mượn cớ dọn bát đũa để che giấu sự xấu hổ trong lòng, giọng nhỏ như muỗi kêu: "Anh thấy cơ thể mình thế nào?"

Mục Kiếm đang nhai miếng cháo dẻo mềm nhìn Tịch Tu dọn dẹp, đột ngột nghe thấy câu nói đó, anh chưa phản ứng kịp: "Gì? Nói nhỏ quá, không nghe rõ."

Tịch Tu đỏ mặt tới tận cổ, cố gắng giữ bình tĩnh, sau đó lén nhìn Mục Kiếm, thấy đối phương đang nhìn mình, cậu liền như chuột sợ hãi, cúi đầu xuống.

"Ý em là, tối qua anh có mệt không? Sao không ngủ thêm một chút? Cơ thể… có sao không?"