Chương 4

Tần Trầm Đàn nhìn phản ứng của cậu, trong lòng rất hài lòng.

Không còn so đo cậu trả giá vì 9015 nữa.

Nếu không có cảm giác với mình, vì sao lại có phản ứng?

Lùi một bước mà nói, ít nhất chứng minh cậu không phản cảm với sự đυ.ng chạm của mình.

Tần Trầm Đàn nắm lấy dươиɠ ѵậŧ của Hoa Tưởng, chậm rãi vuốt ve lên xuống.

Hoa Tưởng nhịn không được tựa trán vào vai hắn, hai tay nắm lấy cánh tay hắn, cố hết sức chống lại kɧoáı ©ảʍ người đàn ông mang đến cho mình.

Chỉ bị ngón tay người đàn ông gãi gãi lên qυყ đầυ cậu, Hoa Tưởng đã nhịn không được trong khoang mũi tràn ra tiếng rêи ɾỉ: “Ưm…”

Cơ bắp hai chân co rút lại.

Du͙© vọиɠ trong cơ thể Tần Trầm Đàn như một cơn sóng lớn lao về phía hắn, liên tục nhấn chìm hắn.

Nhưng hắn vẫn có thể duy trì lý trí.

Luồn tay vào trong quần Hoa Tưởng, bao lấy của cậu.

Lần này Hoa Tưởng thật sự không chịu được, dươиɠ ѵậŧ căng phồng cứng rắn bị bàn tay to nóng rực bao lấy như vậy, không có bất kỳ ngăn cách nào khiến đầu óc cậu tức khắc trống rỗng, ống niệu đạo phồng lên trượt xuống, tϊиɧ ɖϊ©h͙ phun ra ngoài.

Hoa Tưởng vô thức nghiêng đầu cắn cổ người đàn ông, dùng răng day day.

Điều này quả thực đã phạm vào tối kỵ, người có tâm cảnh giác cực mạnh lại thân ở vị trí cao như Tần Trầm Đàn, sẽ không để người khác động đến chỗ hiểm của mình, huống chi Hoa Tưởng còn là tù nhân trong trại giam.

Tù nhân đại diện cho nguy hiểm.

Tần Trầm Đàn không phải không thể trốn, chỉ là hắn không muốn trốn.

Người mình đã đợi lâu như vậy, cho phép cậu đêm nay dĩ hạ phạm thượng với mình cũng không sao.

Hắn rút tay ra khỏi quần Hoa Tưởng, lại từ trong túi quần của mình móc ra một chiếc khăn trắng, vừa thong thả ung dung lau ngón tay mình, vừa không mang theo bất kỳ cảm xúc nào nói: “Bảo em lấy lòng tôi, giờ lại đổi ngược lại thành tôi lấy lòng em.”

Hoa Tưởng nhả cổ hắn ra, ngồi dậy, lúng túng nói: “Thực xin lỗi…”

Mình nên nói gì đây?

Vậy giờ tôi lấy lòng anh?

Bỏ đi, quá xấu hổ.

Cậu chưa từng nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như thế này, trước đó chỉ nghĩ hắn trêu mình, nếu mình giả bộ hôn hắn, nhất định hắn sẽ kêu dừng…

Hu hu.

Trinh tiết của bà đây có được xem là mất không?

Tần Trầm Đàn thấy cậu cúi đầu, vẻ mặt rối rắm, cũng không làm khó cậu.

Hắn vốn cũng không muốn để cậu lấy lòng mình thật.

“Cầu xin vô hiệu,” Hắn nói, “Nhưng tôi sẵn sàng cho em một chút mặt mũi. Lần sau, tôi không hy vọng em cầu xin vì một người đàn ông khác, hiểu chưa? 078.”

Gì cơ.

Anh đang dạy tôi, nhưng lại giống như anh đang nói lời âu yếm với tôi vậy đó.

Hoa Tưởng đỏ mặt, thầm nghĩ nếu nam chính không phải lúc nào cũng làm mấy chuyện thiếu đạo đức, thì cũng khiến người ta rất động tâm đó.

Tần Trầm Đàn vỗ vỗ mông cậu: “Đang suy nghĩ gì thế? Cái đầu nhỏ như vậy mà ý tưởng còn rất nhiều.”

Hoa Tưởng nhanh chóng lấy lại tinh thần: “Không nghĩ gì hết, vậy, vậy cảm ơn anh.”

Người nhiều tai thính, Tần Trầm Đàn không muốn nói thêm gì ở chỗ này, đành nhét chiếc khăn đã dùng vào tay Hoa Tưởng: “Rửa sạch sẽ, ngày mai cầm đi trả lại cho tôi.”

Hoa Tưởng đỏ mặt nói được.

Trong lòng nhủ thầm cũng may Ôn Thư Dung là người hay xấu hổ nội liễm, thường xuyên bị bạn gái trêu chọc đến đỏ mặt, mình làm thế này cũng không tính là vi phạm nhân thiết.

Tần Trầm Đàn lại vỗ vỗ mông cậu: “Đứng dậy nào, chân tôi ngồi êm vậy sao? Có muốn tôi mang em về ngủ luôn không?”

Hoa Tưởng siết chặt cúc hoa, vội vàng đứng dậy: “Ngài đi thong thả.”

Tần Trầm Đàn cầm dùi cui cùng găng tay đứng lên, trước khi rời đi ánh mắt còn dạo một vòng phía dưới hạ thân Hoa Tưởng. Hoa Tưởng cảm thấy hắn muốn nhìn mông mình, nhịn xuống xúc động muốn chạy trốn.

Tần Trầm Đàn khẽ cong môi dưới: “Cảm giác cũng không tệ lắm.”

Sắc mặt Hoa Tưởng bạo hồng.

Không phải ảo giác.

Hắn đang thèm muốn mông mình!

Không thể nào, mình và hắn không có khả năng, mình không phải đồng tính…

Không đúng, cậu vốn là nữ, nhưng bây giờ lại là nam.

Vấn đề này không phải trọng điểm, trọng điểm là cậu chỉ là một vai phụ nhỏ!

Mẹ ơi, nam chính thâm tình cùng cậu làm ra chuyện thế này, đây không phải là cậu cắm sừng CP của nam chính rồi đấy chứ?

Sau này sẽ chết rất thảm đi.

Bây giờ không phải là lúc để nghĩ đến chuyện đó, Hoa Tưởng nhanh chóng vọt tới bên cạnh Tạ Vân Kính, đỡ y dậy.

Tạ Vân Kính đau đớn khắp người, sắc mặt tái nhợt, lúc Hoa Tưởng chạm vào liền động đến vết thương trên người y, y đau đến mức muốn bảo cậu cút đi, nhưng vẫn nhịn xuống.

Ha.

Tên ác ma kia, vậy mà còn có thể tán tỉnh người khác.

Lại còn là tán tỉnh một tên tù.

Đây thật sự là một chuyện lạ hết sức, y cho rằng tên đó giống mình, vô tình vô dục.

Không ngờ tới.

Tạ Vân Kính dùng dư quang đánh giá Hoa Tưởng, tên ngu xuẩn này, bị mình lạnh lùng uy hϊếp, mà còn muốn cầu xin cho mình.

Ngược lại, những kẻ đã ở cùng mình hai năm…

A.

“Cảm ơn cậu.” Tạ Vân Kính ngồi lên giường, cảm kích nói với Hoa Tưởng.

Trong lòng Hoa Tưởng có chút kỳ quái.

Con cậu sẽ không nói cảm ơn, chỉ biết nói xin lỗi, đã liên lụy đến cậu.

Nhưng hiện tại cũng không cần so đo như vậy nữa, dù sao chỗ không ổn đã rất nhiều rồi.

“Đừng khách sáo,” Cậu hỏi, “Tôi lấy khăn cho anh lau nhé? Quần áo trên người anh chắc cũng phải thay ra chứ?”

“Được, làm phiền cậu rồi.” Tạ Vân Kính nói.

Vì thế, Hoa Tưởng bận trước bận sau một phen.

Trên đường trở về văn phòng, Tần Trầm Đàn hơi cau mày. 9015 phạm vào tội cố ý gϊếŧ người và mắc chứng rối loạn nhân cách chống đối xã hội, sẽ không thật lòng cảm ơn người khác.

Nhưng cứ để cho chàng trai quá mức lương thiện tự mình phát hiện đi, mình mà nhắc nhở cậu, chưa chắc cậu sẽ tin.

Hơn nữa trẻ con mà, không té ngã vài lần, làm sao có thể trưởng thành được?

Ngay khi Tần Trầm Đàn vừa bước vào văn phòng, cấp dưới đã mang theo hồ sơ của Hoa Tưởng đến.

Tần Trầm Đàn nhận lấy, mở ra.

Ôn Thư Dung, 24 tuổi. Chỉ nhỏ hơn mình ba tuổi.

Hắn còn tưởng rằng cậu tầm hai mươi.

Tội danh: Tham ô công quỹ?

Đứa trẻ kia?

Cậu có lá gan này sao?

Ngay cả khi có, cậu sẽ làm ra loại chuyện phạm pháp như thế này?

Tần Trầm Đàn nhìn xuống quá trình vụ án.

Tội phạm trình bày: Vì hám danh hám lợi, lần lượt tham ô hai khoản công quỹ của tập đoàn Thái Sâm, định dùng công quỹ mua bất động sản và phương tiện đi lại, nhưng kế hoạch còn chưa kịp thực hiện, đã bị người ta xúi giục, đem toàn bộ công quỹ đầu tư vào một công ty chỉ có vỏ rỗng…

Đúng vậy, không sai, sau khi bạn gái Ôn Thư Dung khóc lóc kể lể với cậu một phen, mới thật cẩn thận nói ra, ả cầm tiền đi đầu tư, muốn tiền đẻ ra tiền, chờ kiếm đủ rồi, ả sẽ rút vốn ra, lặng lẽ trả lại cho tập đoàn, nhưng ả không ngờ mình bị người ta lừa, tiền vừa mới đầu tư vào, người ta đã ôm tiền bỏ trốn, không tìm thấy người đâu.

Tuy nhiên, trong hồ sơ không hề nhắc đến bạn gái của Ôn Thư Dung, ả đàn bà này vô cùng khôn ngoan, lúc trước khi cùng Ôn Thư Dung thay đổi khẩu cung, Ôn Thư Dung bị ả dẫn dắt từng chút từng chút một, hoàn toàn gạt bỏ ả ra ngoài.

Tần Trầm Đàn đặt cuốn hồ sơ lên bàn, hắn không tin cậu sẽ tham ô công quỹ.

Hai ngàn vạn, người bình thường nghĩ cũng không dám nghĩ tới.

Tuy nhiên, chuyện bị công ty vỏ rỗng lừa dối sau đó, hắn cảm thấy chính là phong cách của cậu.

Quá tin tưởng người khác.

Nhưng cho dù cậu muốn đầu tư, cũng sẽ tự dùng tiền của mình.

Tần Trầm Đàn nhìn đồng hồ, không còn sớm nữa, ngày mai sẽ cho người điều tra kỹ chuyện này.

Đứa trẻ không muốn nói sự thật, vì vậy chỉ có thể xuống tay với những người xung quanh cậu.

Hoa Tưởng không biết có người đã sinh ra nghi ngờ đối với hồ sơ của cậu, cậu nằm trên giường, đưa lưng ra ngoài, có chút không nói nên lời.

Khắp nơi đều là tiếng nước chùn chụt, còn cả tiếng đàn ông rêи ɾỉ.

Vừa rồi cậu bị người ta nghe được đông cung sống, giờ đến phiên cậu nghe của người khác.

Hoa Tưởng mở ra số liệu của Tần Trầm Đàn, không có gì bất thường.

Cậu cảm thấy sau này mình cũng sẽ không tra ra được có gì bất thường, cho dù là Tần Trầm Đàn, hay Tạ Vân Kính.

Hoa Tưởng trở mình, vẫn nên bảo vệ nam chính thật tốt thôi.

Nghe đông cung sống, Hoa Tưởng ngủ say lúc nào không biết.

Bốn giờ rưỡi sáng, tiếng chuông vang lên, mọi người phải rời giường rửa mặt, ăn sáng xong thì làm vệ sinh cả trong lẫn ngoài phòng giam, sau đó bắt đầu làm việc.

Không sai, ở trong tù vẫn phải làm việc.

Hai ngày cuối tuần có thể nghỉ ngơi, hôm qua là chủ nhật.

Nhưng nói là nghỉ ngơi, có nghĩa không cần đi làm, nhưng vẫn cần phải tham gia lớp học tư tưởng chính trị, ngồi lên ván gỗ sám hối hành vi phạm tội của mình.

Ngồi lên ván gỗ rất đau khổ, phải ngồi xếp bằng trên tấm ván, eo lưng thẳng tắp, mấy tiếng liền không được cử động, còn khó chịu hơn là làm việc.

Hoa Tưởng buồn ngủ muốn chết, đồng hồ sinh học của cô vẫn chưa được điều chỉnh.

Lúc đánh răng thì ngủ gà ngủ gật, Tạ Vân Kính nhắc nhở: “Động tác nhanh lên, gần đến giờ rồi.”

Hoa Tưởng miễn cưỡng tỉnh táo lại.

Cậu là người cuối cùng trong nhóm đánh răng xong, bởi vì chuyện tối hôm qua, không còn ai dám bắt nạt cậu nữa.

Mọi người đều biết giám ngục trưởng yêu thích cậu.

Lao đầu nếu không phải thấy cậu ngủ gà ngủ gật, thì đã để cậu đánh răng trước, dù sao được ưu tiên thì sẽ đại biểu cho địa vị ở trại giam.

Lúc Hoa Tưởng cầm bàn chải đánh răng, còn phát hiện trên bàn chải của mình đã được người ta bóp sẵn kem lên.

Lại còn là lao đầu bóp, còn khách khách khí khí nói với cậu: “Mời cậu dùng.”

Không còn cách nào khác, không thể không khách khí nha.

Ngày hôm qua bọn họ còn bắt nạt số hiệu mới tới, bắt người ta quỳ xuống dạy quy củ, còn để người ta giặt quần áo hộ.

Tuy từ trước tới nay họ đều làm như vậy, nhưng đây không phải là do giữa cảnh sát và tù nhân luôn có ranh giới rõ ràng sao?

Ai biết số hiệu mới tới lại được ngục trưởng coi trọng.

Nếu cậu là một kẻ thù dai, cáo trạng trước mặt ngục trưởng, cuộc sống trong tù của họ chắc chắn sẽ rất khó khăn.

Hoa Tưởng không thù dai, cậu biết đây là quy củ, liền ngượng ngùng nói: “Đừng khách khí, chúng ta là bạn cùng phòng, thỉnh thoảng giúp đỡ nhau cũng không sao.”

Lao đầu thấy cậu nói năng chân thành mới yên tâm.

Chờ Hoa Tưởng đánh răng xong, đoàn người cùng nhau ra ngoài.

Hoa Tưởng được đám người bao quanh, hưởng thụ một lần cảm giác chúng tinh phủng nguyệt.

Tạ Vân Kính cũng muốn chen tới bên cạnh Hoa Tưởng, nhưng người trong trại giam ai không phải là nhân tinh?

Nhìn ý tứ tối hôm qua của ngục trưởng, sẽ không định bỏ qua cho Tạ Vân Kính.

Có kẻ tâm tư nhạy bén, còn cảm thấy ngục trưởng bởi vì 078 cầu xin cho Tạ Vân Kính mà ghen tị.

Mặc dù lý do đó khá gượng ép.

Nhưng ý tứ của ngục trưởng bọn họ đều hiểu, một người là hắn yêu thích, một kẻ là người hắn chán ghét, bọn họ khẳng định không thể để hai người ở cạnh nhau, kẻo một ngày nào đó ngục trưởng không vui, bọn họ sẽ bị giận cá chém thớt.

Cho nên Tạ Vân Kính có lòng muốn chen vào, nhưng đám người vây quanh Hoa Tưởng không cho y cơ hội.

Tạ Vân Kính đi phía sau với đôi mắt tối tăm, chúng mày đều là một lũ chó, một lũ chó gió chiều nào theo chiều ấy.

Hoa Tưởng không biết con trai mình bị xa lánh, dù sao bất kể là trong ký ức của Ôn Thư Dung, hay trong tiểu thuyết mô tả, thì Tạ Vân Kính đều là một người có nhân duyên rất tốt.

Hoa Tưởng thậm chí còn không nhận thấy rằng, từ hôm qua đến nay, trong phòng giam không có ai nói chuyện với Tạ Vân Kính hết.

Còn có trong tiểu thuyết và trong ký ức của Ôn Thư Dung, mỗi lần Tạ Vân Kính bị nam chính đánh, người trong phòng giam tuy không giúp được gì, nhưng sau khi nam chính rời đi, vẫn sẽ hỏi han quan tâm y vài câu.

Nhưng tối hôm qua, điều này đã không xảy ra.

Hoa Tưởng không nhận thấy.

Trên thực tế, nhân duyên của Tạ Vân Kính trong trại giam thật sự rất không tốt.

Không biết điều, ngoan cố, không coi ai ra gì.

Lúc mới tiến vào, dựa theo lệ thường, lao đầu cần phải ra oai phủ đầu với y.