Chương 48: ( phiên ngoại 4 )

Hoa Tưởng hy vọng em gái Tần Trầm Đàn chính là thanh mai của Tạ Vân Kính, chỉ bởi vì khi nghĩ đến cảnh ngộ của thanh mai trong tiểu thuyết, liền nảy sinh lòng đồng tình đối với thanh mai, nên đơn thuần có cảm giác này.

Hy vọng đối phương sống tốt, không quan trọng cô có phải là em gái của Tần Trầm Đàn hay không.

Sau khi làm việc trong nhà ăn, nhìn thấy Tạ Vân Kính đến múc cơm làm thi thoảng Hoa Tưởng sẽ nghĩ đến thanh mai của y, nhưng trong lòng đã không còn suy nghĩ nhiều nữa.

Dù sao Hoa Tưởng cũng không thể thay đổi được gì.

Trên đường đi theo Tần Trầm Đàn đến tham dự hôn lễ của Liên Tâm, Hoa Tưởng đè đè bao lì xì trong túi xách mình.

Một vạn đồng, Tần Trầm Đàn bảo cậu bỏ vào, bao lì xì cũng là người đàn ông bảo cậu mua.

Hoa Tưởng xem như đã nhìn ra, chuyện bên phía cậu, Tần Trầm Đàn sẽ lo lắng mọi chuyện, còn chuyện bên phía Tần Trầm Đàn, người đàn ông sẽ để mình lo.

Hoa Tưởng rất thích hình thức ở chung như thế này, cảm thấy đây là cuộc sống của chồng chồng.

Tần Trầm Đàn còn đưa thẻ ngân hàng của hắn cho Hoa Tưởng quản lý, tin nhắn số dư cũng đổi thành số điện thoại của Hoa Tưởng, nói sau này mỗi tháng phát tiền lương sẽ chuyển cho Hoa Tưởng một khoản để sử dụng cho chi phí trong nhà.

Sau đó Hoa Tưởng nhìn thấy khoản chi phí trong nhà đầu tiên, 8000 đồng, còn thấy được số dư trong thẻ của Tần Trầm Đàn.

Thật đúng là không ít.

Tiền lương hàng năm của Tần Trầm Đàn hơn hai mươi mấy vạn, và còn nhiều khoản trợ cấp khác nhau.

Hoa Tưởng cũng thật sự động đến số tiền Tần Trầm Đàn đưa, dù sao thì giờ cậu không xu dính túi, nhưng tiêu bao nhiêu thì cậu đều ghi vào sổ.

Sau này mỗi tháng phát lương sẽ trả dần từng chút một, không thể chiếm tiện nghi của Tần Trầm Đàn được.

Hơn nữa cậu cảm thấy, hàng tháng hai người gửi tiền vào cùng một thẻ, cảm giác khá tốt, giống như một đôi chồng chồng vậy.

Mặc dù Tần Trầm Đàn và Hoa Tưởng tới rất sớm, nhưng vẫn có khách còn tới sớm hơn bọn họ. Khi hai người đỗ xe ở cửa khách sạn, cô dâu chú rể đang chào hỏi khách khứa mới đến.

Chờ những vị khách phía trước bước vào khách sạn, cô dâu nhìn thấy hai người họ thì kích động kêu: “Anh!”

Chú rể cũng gọi anh.

Phù rể và phù dâu có mặt quan sát hai người họ hết lần này đến lần khác, dẫu sao ngoại hình của cả hai đều quá chói mắt, đặc biệt là Tần Trầm Đàn.

Tần Trầm Đàn nói lời chúc phúc: “Chúc cả hai tân hôn vui vẻ, trăm năm hạnh phúc.”

Theo bản năng Hoa Tưởng tiếp thêm một câu: “Sớm sinh quý tử.”

Liên Tâm phì cười: “Cảm ơn anh trai, cảm ơn chị dâu, Tiểu Dung.”

Ngày đó Liên Tâm nghe được Tần Trầm Đàn quen bạn trai, một là cho tới nay cô cảm thấy rất khó có người có thể trị được anh mình nên rất ngạc nhiên, hai là cô là hủ nữ thâm niên, biết anh trai quen bạn trai nên mới kích động như vậy.

Sau đó, tuy rằng vẫn chưa giao tiếp với Hoa Tưởng, nhưng thông qua Tần Trầm Đàn, Liên Tâm đã biết vài điều về Hoa Tưởng, còn nài nỉ anh trai gửi cho cô một tấm ảnh của Hoa Tưởng.

Hiện tại có thể coi như là nhìn thấy người thật rồi.

Vừa kích động, suýt chút nữa nói lỡ miệng.

Hiện tại độ chấp nhận đồng tính luyến ái ở trong nước không cao, nếu cô thật nói ra câu chị dâu, có thể tưởng tượng được sẽ thu hút sự chú ý như thế nào.

Liên Tâm không muốn tình yêu của họ bị ảnh hưởng.

Hoa Tưởng nghe ra câu chưa nói xong kia liền đỏ mặt, đặt bao lì xì vào trong cái khay trên tay phù dâu bên cạnh cô dâu, nghe Tần Trầm Đàn tán gẫu vài câu với cô dâu chú rể xong rồi cùng nhau tiến vào khách sạn.

Ban nãy Tần Trầm Đàn gắp mấy viên kẹo cưới trong khay, lúc này mới sờ sờ túi, lấy kẹo ra xem mùi vị, lột một viên đưa tới bên miệng Hoa Tưởng.

Hoa Tưởng cũng không nói em cũng có, chỉ đỏ mặt há miệng ăn.

Hiển nhiên đã quen với việc được đút ăn thế này.

Thấy Tần Trầm Đàn không tự lột cho hắn ăn, cậu liền lén lút lột một viên, đút cho Tần Trầm Đàn.

Đến sảnh tiệc, ở cửa có người dẫn đường.

Tiệc cưới được tổ chức rất hoành tráng, khách khứa đã tới không ít.

Hai người là thân thích bên nhà gái, khi được dẫn đến chỗ ngồi, một bàn đầy người có một cặp nam nữ trung niên đứng lên, bọn họ vội vàng kéo ghế ra, vừa bước nhanh về phía Tần Trầm Đàn vừa nói: “Tiểu Tần.”

Hai người là bố mẹ của cô dâu.

Thành tựu của Tần Trầm Đàn ngày hôm nay rất đáng để họ đứng dậy chào đón.

Hơn nữa Tần Trầm Đàn còn có ơn với con gái họ.

Nếu không có Tần Trầm Đàn, năm đó bọn họ sẽ không biết con gái của mình vẫn luôn bị ức hϊếp.

Chính Tần Trầm Đàn đã đến nhà nói với họ, cũng khuyên họ cho con gái đi học chút thuật phòng thân.

Hiện tại con gái đã trở thành một người lính vinh dự.

Ngồi xuống bàn, bố mẹ cô dâu nói chuyện với Tần Trầm Đàn, Hoa Tưởng ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, tay đặt dưới bàn bị người đàn ông nắm lấy.

Tần Trầm Đàn nắm một nắm hạt dưa đưa cho Hoa Tưởng cắn, Hoa Tưởng lại như đi vào cõi thần tiên.

Thật không thể tin được.

Quá trùng hợp.

Kỳ thật lúc nhìn thấy Liên Tâm, cậu không hề nghĩ đến Liên Tâm trong tiểu thuyết..

Bởi cô gái có giọng nói trong trẻo, tính cách thoạt nhìn rất cởi mở, gương mặt còn có chút anh khí. Trong tiểu thuyết, Liên Tâm lại là một cô gái ăn nói nhẹ nhàng, dịu dàng điềm tĩnh.

Làm Hoa Tưởng liên kết hai người với nhau, chính là bởi vì vết bớt màu đỏ trên cánh tay cô dâu.

Trong tiểu thuyết có nhắc tới, trên tay thanh mai cũng có một vết bớt màu đỏ.

Suýt chút nữa Hoa Tưởng nhịn không được dùng máy dò quét cô dâu để xem cô có phải là thanh mai hay không, nhưng hành động như thế sẽ hơi đột ngột, người khác sẽ cho rằng cô bị động kinh.

Song, mặc dù không rà quét, nhưng cậu cảm thấy tám chín phần mười là đúng rồi.

Xét cho cùng, trên người cả hai đều có hai điểm chung, tuy tính cách khác nhau, nhưng Liên Tâm cũng không phải là nhân vật đầu tiên có tính cách hoàn toàn trái ngược với nhân vật trong tiểu thuyết.

Thừa dịp cô dâu đang phát biểu trên sân khấu, Hoa Tưởng dùng máy dò lén rà quét cô.

【 Liên Tâm, thanh mai của nhân vật phản diện Tạ Vân Kính, một nhân vật chỉ xuất hiện trong hồi ức của y 】

Hoa Tưởng chống đầu, làm xong động tác nhỏ lập tức bỏ tay xuống, hưng phấn nhéo nhéo tay Tần Trầm Đàn.

Thật tốt quá.

không nói đến chuyện trong tiểu thuyết cảnh ngộ của Liên Tâm đáng để người ta đồng tình, chỉ cần cô là người con cậu thích là đã có thể làm Hoa Tưởng yêu ai yêu cả đường đi, cũng thích một nhân vật như vậy, huống chi tính cách của cô gái này cũng không tệ.

Bây giờ biết cô không sao, Hoa Tưởng đương nhiên rất vui.

Sau đó đột nhiên nhớ đến một chuyện.

Tần Trầm Đàn bị cậu nhéo tay, liền trở tay nắm lấy tay cậu, quay đầu lại nhìn cậu.

Hoa Tưởng vô tội chớp chớp mắt không nói tiếng nào, sau đó đưa mắt trở lại trên sân khấu nghe cô dâu chú rể phát biểu. Không thể làm việc riêng nữa, không lễ phép chút nào.

Tần Trầm Đàn có thể cảm giác được cậu rất vui, nhưng không hỏi cậu. Không phải khổ sở là tốt rồi.

Chờ khai tiệc, Hoa Tưởng liền nhích lại gần Tần Trầm Đàn, nhỏ giọng hỏi: “9015 phạm tội gì mà vào tù vậy ạ?”

“Sao đột nhiên nhớ tới hỏi chuyện này?” Tần Trầm Đàn hỏi. Bởi vì đời này Liên Tâm và Tạ Vân Kính không có giao thoa, hắn không nghĩ đến trên người Liên Tâm.

“Nhớ tới thì hỏi thôi.” Hoa Tưởng không tìm được cái cớ gì hay, liền khô khan đáp.

Cũng may Tần Trầm Đàn không đào sâu, dù sao hắn và đứa nhỏ đều có bí mật.

Hắn giải thích nguyên nhân Tạ Vân Kính bị bỏ tù.

Hoa Tưởng nghe xong, thầm nghĩ y quả nhiên không phải con mình, con trai mình sẽ không lấy mạng đối phương chỉ vì họ nói một vài lời không tốt.

Sau đó lại nghĩ, đời này Liên Tâm chắc không gặp phải chuyện không tốt kia.

Dẫu sao nhiều năm trước người đàn ông của mình đã dẫn người vào trường quân đội học bản lĩnh phòng thân.

Còn Liên Tâm trong tiểu thuyết, đã bị cưỡиɠ ɧϊếp hai năm trước.

Trong hiện thực, vào thời điểm này Liên Tâm chắc chắn sẽ không thể không đối phó được một tên phú nhị đại phạm tội hϊếp da^ʍ bị tửu sắc đào rỗng.

Tần Trầm Đàn lột vài con tôm, bỏ trong chén nhỏ, sau đó đặt chén trước mặt Hoa Tưởng. Bên cạnh có người phát ra giọng hâm mộ: “Người anh trai này cũng quá xứng chức rồi, mẹ tôi cũng chưa từng đối xử tốt với tôi như thế đâu.”

Bố mẹ cô dâu biết mối quan hệ của hai người không ngồi chung bàn với họ, một bác gái ngồi cùng bàn mới hỏi hai người: “Hai đứa đều đẹp trai thế này, không phải là anh em đấy chứ.”

Tần Trầm Đàn không phủ nhận, nói thật thì sợ những người này sẽ bị dọa.

Hôm nay không phải sân nhà của bọn họ, vì vậy không cần thu hút quá nhiều sự chú ý.

Hơn nữa lo lắng trong lòng Hoa Tưởng sẽ có suy nghĩ gì đó, trước khi đến hắn đã làm công tác tư tưởng cho Hoa Tưởng.

Trong lòng Hoa Tưởng nào có suy nghĩ gì, nói thật cậu cũng sợ nói ra sẽ có người mắng bọn họ biếи ŧɦái, ghê tởm ngay ở chỗ này.

Chuyện khác thì không sao, nhưng Hoa Tưởng chỉ sợ bầu không khí bị hai người làm hỏng.

Hoa Tưởng và Tần Trầm Đàn có cùng một suy nghĩ, đây không phải là sân nhà của họ, liền điệu thấp một chút.

“Nếu con đẹp được thế này, mẹ cũng sẽ tốt với con ngay.” Một bác gái nói.

“Mẹ, mẹ có còn là mẹ ruột của con không thế?” Cô gái sợ hãi thốt lên.

Hoa Tưởng yên lặng ăn tôm, không tham gia vào cuộc đấu khẩu của hai mẹ con.

Bởi vì là bàn xoay, tất cả những người cùng bàn, ngoại trừ Tần Trầm Đàn, đều là những người Hoa Tưởng không quen biết. Hoa Tưởng không tiện xoay bàn, trước mặt dừng món gì thì gắp món đó.

Tần Trầm Đàn ngược lại xoay bàn vài lần, gắp cho cậu một vài món cậu thích ăn.

Hoa Tưởng yên tâm làm đứa tham ăn là được.

Một bữa cơm, ăn đặc biệt thỏa mãn.