Chương 42:

Bốn giờ sáng, đồng hồ sinh học đã điểm, Tần Trầm Đàn liền tỉnh dậy.

Hoa Tưởng cuộn tròn trong lòng hắn, ngủ say.

Cũng may tuy rằng ban ngày thời tiết nóng bức, nhưng ở nông thôn lại có nhiều cây cối, ban đêm nhiệt độ không khí giảm xuống nên hai người ôm nhau ngủ cũng không quá nóng.

Ngủ đến nửa đêm, Tần Trầm Đàn còn phủ lên eo Hoa Tưởng một tấm chăn mỏng sạch sẽ lấy từ trong tủ ra trước khi ngủ lại.

Trước kia hắn từng nghe chiến hữu có con dùng giọng điệu khoe khoang nói qua, ban đêm dù trời có nóng đến đâu cũng nên đắp chăn mỏng lên bụng trẻ nhỏ, bởi đây là nơi yếu ớt nhất, cần được bảo vệ kỹ lưỡng, nếu không sẽ dễ bị cảm lạnh.

Vì vậy, cảm thấy nhiệt độ có hơi lạnh, Tần Trầm Đàn liền đắp lên cho Hoa Tưởng.

Hắn thực sự đối xử với Hoa Tưởng như một đứa trẻ chứ không phải chỉ bằng lời nói.

Hiện tại, Tần Trầm Đàn nhận ra rằng, có thể kiếp trước mình khá lớn tuổi, chênh lệch khá xa so với đứa nhỏ.

Không biết kiếp trước hai người có quan hệ gì đây?

【 Không có quan hệ. Em ấy không biết thân phận của cậu, đừng để lộ, hậu quả rất nghiêm trọng 】

Tần Trầm Đàn liếc mắt nhìn Hoa Tưởng ở trong lòng, hắn hành sự cẩn thận, từ trước đến nay chưa từng nghĩ đến việc tiết lộ thân phận của mình, cũng không nghĩ đến việc chọc thủng thân phận của đứa nhỏ.

Nhưng sau này thì lại không biết.

Còn hiện tại tiềm thức cảnh cáo hắn như vậy, Tần Trầm Đàn biết mình phải làm như thế nào.

Dù sao đây cũng là ám chỉ mà hắn hạ cho bản thân.

Tần Trầm Đàn vẫn tin tưởng vào bản thân mình trước khi mất trí nhớ.

Chưa biết chừng hắn mất trí nhớ cũng là vì muốn che giấu thân phận của mình?

Tần Trầm Đàn không có ý định nghiên cứu sâu, sợ rằng càng biết nhiều thì hắn càng không thể làm tốt con người của mình ở hiện tại.

Đến lúc đó có thể mọi chuyện sẽ tệ đi.

Cũng may điều hắn muốn biết nhất thì đã biết rồi.

Tần Trầm Đàn nhẹ tay nhẹ chân rời giường, lúc ngủ đèn trong phòng không tắt, lúc Tần Trầm Đàn ra khỏi phòng cũng không tắt.

Đầu tiên đến trước phòng tắm để xả nướ© ŧıểυ vào bô. Điều kiện ở đây quá gian khổ, ngay cả bồn cầu ngồi xổm thông thường nhất cũng không có, đại đa số còn phải đến nhà vệ sinh công cộng.

Nếu không phải sau này sẽ đón bà đi, bọn họ hiếm khi trở lại, Tần Trầm Đàn phỏng chừng mình sẽ dỡ bỏ nhà cũ xây lại mất, sao có thể để đứa nhỏ của hắn chịu khổ như thế này được.

Rửa mặt xong, Tần Trầm Đàn mở tủ lạnh nhỏ trong phòng bếp ra, xem có nguyên liệu nấu ăn gì để làm bữa sáng.

Hắn cũng không xem mình là người ngoài.

Mặc dù đứa nhỏ không phải Ôn Thư Dung bản gốc, nhưng vẫn phải gánh vác trách nhiệm chăm sóc cho bà.

Với tư cách là người đàn ông của Hoa Tưởng, Tần Trầm Đàn tự nhiên cũng muốn gánh vác một phần trách nhiệm.

Hiện tại tự giác làm bữa sáng như thế này, một là mọi người đều muốn ăn, hai là muốn biểu hiện tốt ở trước mặt bà.

Đừng nhìn mọi người trong tù đều không bài xích đồng tính luyến ái, đó là bởi vì thấy nhiều, nhưng hầu hết những người ở bên ngoài đều không tán thành với chuyện đồng tính luyến ái.

Tần Trầm Đàn hi vọng mình biểu hiện tốt, về sau lúc thẳng thắn, bà cụ có thể niệm tình biểu hiện ngày thường của mình, không nói đến chuyện tiếp nhận, ít nhất cũng sẽ không tức giận.

Người già không chịu được tức giận.

Tần Trầm Đàn không muốn bà cụ tức giận đến độ xảy ra mệnh hệ gì.

Dưỡng lão dưỡng lão, đương nhiên phải để bà cụ sống thoải mái mới gọi là dưỡng lão.

Hơn nữa bà cụ làm người cũng không tồi, hòa ái dễ gần, là người dễ đối phó. Đây cũng là một nguyên nhân làm Tần Trầm Đàn muốn để bà sống thoải mái.

Nếu là người xảo quyệt khắc nghiệt, Tần Trầm Đàn sẽ không phí tâm tư.

Giữa người với người với nhau, mọi thứ chỉ là tương đối.

Nồi nhỏ hầm cháo, nồi to hấp màn thầu. Khi bà cụ tỉnh dậy, bữa sáng của Tần Trầm Đàn đã gần như chuẩn bị xong.

Thấy ánh đèn hắt ra từ cửa bếp, bà cụ thầm nghĩ có phải đêm qua hai đứa trẻ quên tắt đèn, vì thế chưa kịp đánh răng đã muốn đi tắt đèn trước.

Người già tiết kiệm, không muốn lãng phí điện.

Kết quả là vừa đến gần cửa bếp, chợt nghe thấy bên trong có tiếng nắp nồi vung lên.

Tiếng động này là do Tần Trầm Đàn cố ý gây ra, tránh cho bà cụ bất thình lình nhìn thấy có một người trong phòng bếp, liền bị dọa sợ.

Bà cụ không biết ẩn tình bên trong, chỉ nghĩ có phải cháu trai rời giường rồi không.

Đứng ở cửa nhìn vào thì thấy Tiểu Tần lưng thẳng như cây cọc, ngồi trên một băng ghế nhỏ, đang gập một nhánh củi bỏ vào trong bếp lò.

“Tiểu Tần, cháu dậy sớm vậy à?” Bà cụ lưng còng bước vào.

Tần Trầm Đàn như vừa mới phát hiện ra bà, xoay người lại, cười cười với bà cụ: “Không tính là sớm đâu ạ, ở đơn vị cũng dậy vào giờ này cả.”

“Rảnh rỗi không có việc gì làm nên cháu nấu chút cháo trắng với làm một ít màn thầu ạ,” Như nhớ ra điều gì đó, hắn hỏi, “Bà ơi, mớ bột mì này có dùng được không ạ? Cháu tính hỏi bà, nhưng lại lo làm phiền đến giấc ngủ của bà.”

Hắn nói điều này như thể sợ mình động đến thứ không nên động.

“Dùng được dùng được, nào có gì mà không dùng được,” Bà cụ đứng bên bếp lò, không biết nói gì cho phải, “Đứa nhỏ này, sao cháu siêng thế, cháu xem cháu kìa, ngủ một giấc cho đã không tốt sao.”

Cháu trai ngày thường cũng không dậy sớm như vậy được, không phải lười mà do thời giam làm việc và nghỉ ngơi của trẻ khác với người lớn, trẻ con ham ngủ mà.

Thường thì bà làm bữa sáng xong cháu trai mới dậy, bà cũng đã quen rồi, nay đột nhên công việc của mình bị người ta cướp đi, trong lòng không mất hứng mà chỉ cảm thấy rất ngại.

Dù sao Tiểu Tần cũng là khách, nào có chuyện để khách làm việc.

Hơn nữa Tiểu Tần còn làm quan, thật áy náy khi để thằng bé hắn nấu cơm cho một người dân thường như mình.

Tối qua để nó rửa chén đã cảm thấy rất áy náy, nhưng đứa nhỏ này cũng là người không cho phép người ta cự tuyệt, tuy nói năng ôn hòa có lễ, nhưng cũng là người nói một không hai.

Bà cụ nói: “Để bà thêm củi cho, tay cháu bẩn hết rồi này, mau đi rửa đi.”

“Bà cứ ngồi đi ạ,” Tần Trầm Đàn cười nói, “Làm việc thì sao không bẩn được.”

“Ai da, đứa nhỏ này, cháu thành thật quá rồi.” Bà cảm thấy mình không nói lại hắn, nhưng cảm thấy đứa nhỏ này tốt, có lễ phép, nói chuyện xuôi tai, mấu chốt còn chăm chỉ, dễ nhìn, là của hiếm, bèn bà ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, “Tiểu Tần, cháu có người yêu chưa?”

Tần Trầm Đàn nhịn xuống xúc động muốn đỡ trán, trong thôn này có phải có truyền thống người lớn tuổi làm mai mối cho thanh niên hay không?

Hắn đáp: “Có người thích, nhưng còn chưa theo đuổi được ạ.”

“Sao chưa theo đuổi được?” Bà cụ không hiểu, đứa trẻ này là một đứa trẻ tốt, vốn dĩ bà muốn làm mai cho Tần Trầm Đàn, cảm thấy cô giáo trong thôn cũng không tệ lắm, người thì xinh, tính tình dịu dàng, lại có tri thức hiểu lễ nghĩa.

Nhưng bây giờ khi biết Tần Trầm Đàn có người thích, bà liền từ bỏ ý định này.

Tần Trầm Đàn suy nghĩ một chút, cảm thấy mình có thể hơi chút tiết lộ xu hướng giới tính của mình, bởi vì đứa nhỏ trên danh nghĩa là có bạn gái, bà cụ nhất thời sẽ không nghi ngờ đứa nhỏ: “Em ấy không thích đàn ông.”

Bà cụ sửng sốt: “Không thích đàn ông? Cô gái này đặc biệt quá ha.”

Vậy không còn gì để nói nữa rồi.

Những chuyện như xu hướng giới tính thế này, bạn không thể nào bẻ lại được.

Giống như trong thôn trước kia bà từng ở vậy, biết rõ người đời không chấp nhận, nhưng hai chàng trai vẫn ở bên nhau, quan hệ bị bại lộ, cả hai cùng bị nhốt vào l*иg heo dìm xuống sông.

Rất thảm.

“Bà à, là do cháu đặc biệt,” Tần Trầm Đàn nhẹ giọng nói, “Người cháu thích, là đàn ông.”

“A.” Bà cụ hơi giật mình, không biết nên nói gì cho phải.

Đứa trẻ tốt như vậy, tại sao lại không thích con gái chứ?

Mặc dù bây giờ không có dìm sông phạt lúa gì đó, nhưng đồng tính luyến ái vẫn bị bài xích, không tán đồng, cho nên Tiểu Tần muốn đi con đường này sẽ không dễ dàng đâu.

“Bà ơi, bà sẽ không cảm thấy ghê tởm chứ ạ,” Tần Trầm Đàn gập cành củi, toàn thân lộ rõ

vẻ tinh thần sa sút, “Cháu không biết vì sao mình lại thích đàn ông, chờ đến khi phát hiện ra thì đã chậm, không thay đổi được.”

Chuyện này thì bà hiểu, lúc quan hệ của hai đứa nhỏ kia bị phơi bày cũng không hề phủ nhận, mà còn biện hộ, nói bọn họ không trộm không cướp, cần cù chịu khó, họ chỉ thích đàn ông mà thôi, vì sao mọi người không thể chúc phúc cho họ! Tại sao lại bắt họ như bắt tù nhân!

Kêu rát cổ họng, từng câu ai oán.

Nếu có thể thay đổi, ai lại từ bỏ mạng sống của mình?

“Không có gì ghê tởm, bà không cảm thấy ghê tởm,” Bà cụ an ủi nói, “Nếu thích một người là ghê tởm, vậy thì đều ghê tởm tất cả mọi người trên thế giới này sao.”

Tần Trầm Đàn thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, cười nói: “Nghe bà nói như vậy thì cháu an tâm rồi. Cháu không quan tâm người khác nghĩ gì, nhưng cháu xem Tiểu Dung như anh em, sau này bà cũng sẽ theo Tiểu Dung đến đơn vị, đến lúc đó chúng ta gặp mặt hàng ngày, lỡ như ngày nào đó bà nhìn thấy cháu có bạn trai, không tiếp nhận được… Cháu đây là tiêm mũi dư phòng cho bà đấy ạ.”

Lời này thật xuôi tai.

Xem Tiểu Dung là anh em, lại để ý đến suy nghĩ của bà, còn không phải xem bà như người thân sao.

Bà cụ lập tức cười híp cả mắt.

Vốn dĩ bà rất tán thành việc cháu trai kết bạn, dù sao có nhiều bạn thì ở bên ngoài cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.

Huống chi là một người bạn ngay thẳng thật thà hiểu chuyện như Tần Trầm Đàn.

Bà cũng không coi Tiểu Tần là người ngoài,, nói: “Có gì đâu, bà nội không phải loại người già cổ hủ, khoảng thời gian trước, đại minh tinh Đoạn gì gì đó, không phải cũng công khai xu hướng giới tính của mình trên TV sao. Nếu cậu ta dám làm như thế, chứng tỏ hiện tại mọi người đều có thể tiếp nhận. Đương nhiên, cũng có thể có một số ít người không thể chấp nhận được. Tiểu Tần à, vấn đề này, chúng ta cứ tự hiểu trong lòng là được, không cần được người khác tán thành đâu, dù sao cũng là chúng ta sống cuộc sống của chính mình, không liên quan gì đến người khác cả.”

Đây cũng là dụng tâm lương khổ, lo lắng Tần Trầm Đàn tâm tư nặng nề, để ý đến cái nhìn của người khác, cũng muốn nhắc nhở Tần Trầm Đàn, không cần phải cố ý nói cho người khác biết xu hướng giới tính của mình, dù sao thì không phải ai cũng có thể chấp nhận đồng tính luyến ái. Nếu nói ra, đến lúc đó còn có thể tạo thành những rắc rối cho bản thân mình.

“Bà ơi, cháu hiểu rồi,” Tần Trầm Đàn nói, “Hôm qua trên đường trở về, có gặp một ông cụ, gọi là bác Ba,” Tần Trầm Đàn cố ý dùng tiếng địa phương để gọi lên xưng hô này, lại nói, “Ông ấy hỏi cháu có bạn gái chưa, cháu sợ ông ấy giới thiệu nên đã bảo có, người ở đây ạ.”

Trở về phải lập tức dặn dò người bên dưới một chút, đừng để đến lúc bà cụ đi ngang qua, nói lỡ miệng, để lộ chuyện mình và đứa nhỏ đã sớm ở bên nhau.

Bà cụ vui vẻ nói: “Đó là bác Ba, cháu gọi theo Tiểu Dung là được, đừng nói ngươi là bác Ba cháu, vừa rồi bà cũng muốn giới thiệu bạn gái cho cháu…”

Đề tài lại kéo đến hai giáo viên mới tới trong trường..

Tần Trầm Đàn không bỏ thêm củi vào bếp lò nữa, tán gẫu xong chuyện giáo viên, liền kéo đề tài đến con đường trong thôn: “Bà ơi, tối qua Tiểu Dung quên nói với bà, lần này trở về, cậu ấy muốn quyên tiền để làm đường cho thôn ạ.”