Chương 30: (H)

Tần Trầm Đàn quệt chút hỗn hợp nước bọt và tϊиɧ ɖϊ©h͙ từ gốc dươиɠ ѵậŧ của Hoa Tưởng lên ngón tay mình, sau đó đưa ngón tay xâm nhập vào giữa hai chân Hoa Tưởng, đâm vào bên trong hậu môn cậu.

Toàn thân Hoa Tưởng run lên, kêu ra tiếng: “A ~ a ~”

Trước sướиɠ sau cũng sướиɠ, thịt mềm ẩm ướt của cậu kẹp chặt lấy ngón tay Tần Trầm Đàn, cổ họng Tần Trầm Đàn nuốt một cái, bị cậu kẹp đến da đầu tê dại.

Hắn lắc đầu qua lại, phun ra nuốt vào gậy ngọc của đứa trẻ, ngón tay vuốt ve tuyến tiền liệt nhô lên của cậu.

“A… Ưm~ chồng ơi…” Hoa Tưởng bị tấn công từ phía trước và sau, mông lúc thì đẩy ra sau, khi lại rút về phía trước, liên tục qua lại giữa việc bị kí©h thí©ɧ không chịu nổi và muốn được hắn tiếp tục kí©h thí©ɧ.

Huyệt ướt sũng xoắn chặt ngón tay người đàn ông, dươиɠ ѵậŧ rơi vào trong khoang miệng ấm áp biết hút của hắn, sướиɠ đến toát mồ hôi đầy người.

“Chồng ơi ~ ưm… Ách, ách… Muốn bắn…” Bụng cậu co giật, hai chân kẹp chặt tay Tần Trầm Đàn, ý thức hỗn loạn.

Người trong phòng giam nghe đến mức miệng đắng lưỡi khô.

Mẹ nó.

Ngục trưởng dạy dỗ người như thế nào thế?

Lúc này mới bao lâu đã gọi chồng rồi.

Hơn nữa nghe 078 buổi sáng nói, cậu ta có bạn gái, trước kia xu hướng giới tính hẳn là bình thường.

Kết quả bị ngục trưởng bẻ cong.

Cũng không tồn tại vấn đề uy hϊếp, nghe tiếng rêи ɾỉ này, là cam tâm tình nguyện nha.

Bất quá ngục trưởng cũng bỏ công sức, bọn họ ở trong tù đã lâu, đều đã từng nghe qua đủ loại cảnh giường chiếu, hiện tại nghe động tĩnh này là biết ngay ngục trưởng đang giúp 078 khẩu giao, hơn nữa còn khẩu giao cho bọn họ nghe.

078 đoán chừng bị kí©h thí©ɧ không nhẹ, đáng tiếc bọn họ không dám nhìn, nhưng nghe một chút cũng cảm thấy đã ghiền.

Không nghĩ tới ngục trưởng ở trên giường cũng giống bọn họ.

“Chồng ơi, em chịu không nổi… A, ưm… Bắn cho anh…” Hoa Tưởng túm tóc Tần Trầm Đàn, thân thể co giật, từng luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào trong cổ họng Tần Trầm Đàn, hậu huyệt tàn nhẫn xoắn chặt, kẹp lấy ngón tay Tần Trầm Đàn, “A, ha ha… Ưm…”

Mẫn cảm đến mức cơ thể run rẩy không ngừng, sau khi bắn tinh xong, còn kéo tới cơn buồn tiểu, Hoa Tưởng đẩy đầu Tần Trầm Đàn ra, nghẹn đến mức sắc mặt đỏ lên.

Tần Trầm Đàn nhìn dươиɠ ѵậŧ của cậu còn chưa mềm xuống, dựng đứng chĩa thẳng vào mình, còn run rẩy lên xuống. Hắn rút

ngón tay ra khỏi hậu huyệt Hoa Tưởng: “Đi đi.”

Hoa Tưởng vội vàng xách quần ngồi dậy, bò xuống giường, đến bình nướ© ŧıểυ xả nước.

Tần Trầm Đàn lấy khăn tay lau miệng, lại thuận tay vuốt tóc.

Tay đứa trẻ không biết nặng nhẹ, kéo đến da đầu hắn có hơi đau.

Tần Trầm Đàn cảm thấy gặp được đứa trẻ, lòng bao dung của hắn trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Đi tới bồn rửa mặt, vặn vòi nước, vò khăn tay, lại vắt nước, hắn đi về phía Hoa Tưởng, đứng trước bức tường phía sau Hoa Tưởng, đưa khăn tay cho cậu: “Cầm lấy, đợi lát nữa lau.”

Hoa Tưởng đỏ mặt nhận lấy, nướ© ŧıểυ đều bị kẹt lại.

Tần Trầm Đàn từ bên cạnh quét mắt xuống hạ thân cậu, trong mắt mang theo ý cười, nhưng giọng nói lại rất đứng đắn: “Tôi đi đây.”

Hoa Tưởng vội vàng nói: “Anh không muốn sao?”

Mình đã cương cứng, còn được hầu hạ bắn, người đàn ông mạnh như vậy, không lý nào không cứng.

Mình cũng có thể dùng miệng hầu hạ hắn, hoặc dùng mông cũng được.

Đây xem như Hoa Tưởng đáp lại.

Tần Trầm Đàn nhìn gương mặt đỏ bừng của cậu, trong mắt mang theo ý cười, một tay đút vào túi quần: “Dưỡng thân thể của em cho tốt, lần sau tôi sẽ không dễ dàng buông tha cho em như vậy đâu.”

Toàn thân Hoa Tưởng như có sóng gợn tê dại, ngượng ngùng gật đầu.

Thì ra trước kia hắn chưa tận hứng sao?

Vậy mình quả thật phải dưỡng thân thể thật tốt.

Để hắn bắn thêm vài lần.

Tần Trầm Đàn bước ra cửa, khi đi ngang qua Tạ Vân Kính, hắn cũng không thèm nhìn Tạ Vân Kính lấy một cái.

Không phải nói hắn không thèm để ý đến Tạ Vân Kính, mà hắn rất chán ghét Tạ Vân Kính.

Khi hắn nhìn thấy Tạ Vân Kính, có một giọng nói mách bảo hắn, tên này không phải kẻ tốt lành gì, sẽ ngược đãi con trai hắn.

Lúc đầu Tần Trầm Đàn có chút khó hiểu, hắn có con trai sao?

Hoặc là kiếp trước hắn có con trai?

Giờ thì hắn đã hiểu.

Đứa con trai này, có lẽ chỉ là một cách xưng hô, không phải là con trai thật.

Bởi sau khi tiếp xúc với đứa trẻ, hắn mơ hồ hiểu được, kiếp trước hình như mình không theo đuổi được người ta, hoặc vì nguyên nhân nào đó làm hắn không thể theo đuổi được đứa trẻ.

Vì vậy, hắn sẽ không có con.

Tần Trầm Đàn đi trên hành lang dài, tiếp tục trầm tư.

Hắn đánh Tạ Vân Kính, cũng là tiềm thức bảo hắn làm như vậy.

Hắn luôn làm ra một số việc không thể giải thích được trong một khoảng thời gian nhất định vì được tiềm thức dẫn đường.

Cũng có thể nói là không có ký ức kiếp trước, hắn cảm thấy không thể giải thích được.

Tần Trầm Đàn biết, tiềm thức này, là mình ở kiếp trước ám chỉ cho mình ở hiện tại.

Hắn hẳn là tới hoàn thành di nguyện gì đó thay cho người ta.

Đánh Tạ Vân Kính, hẳn là di nguyện của người ủy thác.

Hoa Tưởng giặt khăn tay, phơi nó lên.

Những người trong phòng giam xác định Tần Trầm Đàn sẽ không quay trở lại, có mấy người ngồi dậy, đến gần một trong những người bạn cùng phòng của Hoa Tưởng, giơ ngón tay cái lên bội phục cậu: “Trâu bò.”

Làm ngục trưởng hạ mình quý giá như thế giúp cậu ta khẩu giao.

Hơn nữa nghe động tĩnh, hình như còn nuốt tϊиɧ ɖϊ©h͙ của cậu ta.

Thứ kia của đàn ông, thật sự không thể ăn, bọn họ bình thường đều phun ra làm chất bôi trơn, hoặc bắn tinh ra ngoài.

Nuốt xuống như vậy, gần như là không có khả năng.

Hoa Tưởng đỏ mặt, bò lên giường nằm xuống: “Tôi ngủ đây, mọi người ngủ ngon.”

Cậu đương nhiên biết mình được khẩu giao bắn là được hời biết bao nhiêu, nhưng đây là lời hứa của Tần Trầm Đàn, hơn nữa lúc mình nói sắp bắn, cũng có ý nhắc nhở Tần Trầm Đàn, nhưng người đàn ông không phun dươиɠ ѵậŧ mình ra, cậu liền yên tâm thoải mái bắn với tâm tình kích động run rẩy.

Một chữ.

Sướиɠ.

Tình cảm đối với Tần Trầm Đàn, quả thực đầy đến muốn tràn cả ra. Người này, hình như không sĩ diện lắm.

Hơn nữa có chút dung túng mình.

Quả thực là tiêu chuẩn để lựa chọn bạn đời.

Hoa Tưởng nghe động tĩnh trên giường truyền đến trong khắp phòng giam, sờ vào vòng tay, từ từ chìm vào giấc ngủ.

Đêm đã khuya, nhưng nhà tù vẫn sáng đèn.

Để đề phòng một số chuyện ngoài ý muốn xảy ra, các nhà giam không tắt đèn vào ban đêm.