Chương 18

Cúp liên lạc với Tần Trầm Đàn, một tiếng tích vang lên, làm Hoa Tưởng hậu tri hậu giác phản ứng lại, vừa rồi Tần Trầm Đàn không hề ngắt liên lạc với mình.

Bởi người đàn ông đã nói, dù là bên mình ngắt trước, hay bên hắn ngắt trước, đều sẽ có tiếng tích nhắc nhở.

Hoa Tưởng che mặt, người này, chỉ vì mình nói không nhớ hắn, hắn liền giả vờ cúp liên lạc, để mình nói ra cái câu xấu hổ kia.

A.

Quá xấu rồi.

Cậu đã nói mà, lý luận của mình về khẩu hiệu là chính xác.

Hoa Tưởng trở mình, nhìn nhìn vòng tay, không biết bây giờ là mấy giờ rồi.

Các tù nhân hiện đều đang bắt đầu làm việc.

Ban nãy lúc cậu ở nhà ăn chia tay với Tần Trầm Đàn, người đàn ông đã nói, tối nay cho cậu nghỉ, bảo cậu về ký túc xá an tâm nghỉ ngơi.

Hoa Tưởng nhịn xuống xúc động muốn sờ mông mình.

Đau thì không đau, nhưng khi đi lại, vẫn cảm thấy khó chịu, dù sao bị một thứ thô như vậy đâm nhiều lần…

Hoa Tưởng lại xoay người, quay mặt vào tường, mặt đỏ bừng như thịt kho tàu.

“Cốc cốc.”

Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

Suy nghĩ của Hoa Tưởng lập tức bị kéo trở lại.

“078.” Có người đang kêu cậu, Hoa Tưởng vô thức đáp: “Ai đó, ở đây.”

Có tiếng bước chân đi vào, cộp cộp cộp, rất nhanh đã đến mép giường, lúc này Hoa Tưởng đã ngồi dậy.

Một cai ngục đội mũ cảnh sát, mặc quân phục đưa cho Hoa Tưởng một cái hộp hình hộp chữ nhật, ánh mắt thuận tiện quét qua mặt cậu, rồi nói: “Đây là ngục trưởng bảo tôi mang đến cho cậu.”

Hoa Tưởng vội vàng giơ hai tay nhận lấy: “Cảm ơn trưởng quan, ngài vất vả rồi.”

Chiếc hộp có màu giấy carton thông thường, không có chữ gì, nhưng Hoa Tưởng đã mơ hồ đoán được bên trong là gì.

“Ôi, khách sáo làm gì,” Cai ngục tiến lại gần, trông dáng vẻ như có chuyện muốn nói, “078, tôi hỏi cậu cái này, cậu cảm thấy ngục trưởng biểu hiện trên giường thế nào?”

Hoa Tưởng sửng sốt, ngay sau đó mặt đỏ lên, theo bản năng nhìn vòng tay của mình, hạ giọng, có chút nghiến răng nghiến lợi nói: “Là anh ấy bảo anh hỏi?”

Không biết xấu hổ!!!

“Không phải,” Cai ngục nói, “Tôi và các đồng nghiệp tò mò muốn biết thôi.”

Hoa Tưởng đỏ bừng mặt, các anh nhiều chuyện về năng lực tìиɧ ɖu͙© của sếp như vậy thật sự tốt sao?!

Cậu lại không thể không trả lời.

Dù sao hiện tại cậu là tù nhân, nào có quyền từ chối trưởng quan.

Mượn thế của Tần Trầm Đàn? Có thể nha.

Nhưng Hoa Tưởng không phải loại người ỷ thế hϊếp người như thế.

Cậu đáp nhanh: “Không tệ.”

Cai ngục bám riết không tha hỏi: “Thang điểm mười thì cậu cho bao nhiêu điểm?”

Hoa Tưởng nhịn xuống xúc động muốn che mặt: “Mười điểm.”

Thấp hơn điểm mười, cậu lo mọi người sẽ nghĩ rằng Tần Trầm Đàn không được, hơn nữa người đàn ông thực sự đáng giá mười điểm ... và hơn thế nữa.

Cai ngục nói: “Cảm ơn cậu đã thỏa mãn lòng hiếu kỳ của bọn tôi, 078, cậu quả là một người tốt.”

Hoa Tưởng ngây ra, nghe tiếng bước chân anh ta rời đi.

Một lát sau, vòng tay đột nhiên tích hai tiếng, tiếp theo truyền đến giọng nói của Tần Trầm Đàn: “Mười điểm? Tôi còn tưởng rằng có thể cao hơn.”

Hoa Tưởng suýt chút nữa cào nát giường, giơ tay lên, nghiến răng nghiến lợi nói với chiếc vòng: “Là anh bảo người ta hỏi phải không?!”

“Không phải, em hài lòng hay không tôi không biết sao?” Tần Trầm Đàn nói, “Không cần phải làm điều thừa.”

Hoa Tưởng cảm thấy cũng đúng, trợn mắt trừng chiếc vòng: “Liên lạc đã cắt rồi, anh còn ở phía sau theo dõi em à?”

Nhân viên giám sát cũng nghĩ như vậy, nếu 078 cùng ngục trưởng đổi vị trí, chính là cô vợ nhỏ luyến tiếc ngục trưởng, dùng di động mở máy giám sát, si ngốc nhìn chằm chằm người mình yêu.

Hiện tại… Chỉ có thể nói ngục trưởng tranh thủ lúc rảnh rỗi, quan sát vợ nhỏ đang làm gì.

Nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là cuộc nói chuyện vừa rồi giữa Trương Minh và 078, ngục trưởng đã nghe được!

Đờ mờ.

Tai nghe của Trương Minh vang lên tiếng tích tích: “Thằng nhóc, cậu chết chắc rồi, ngục trưởng nghe được lời ban nãy rồi.”

Trương Minh run lên một cái, vội vàng giải thích: “Không phải tôi muốn biết nha, là phụ tá Lý bảo hỏi…”

“Gì mà theo dõi?” Tần Trầm Đàn nói, “Nhớ em thì nhìn một cái thôi.”

Hoa Tưởng bị thả thính đến đỏ mặt, nằm xuống lại, nhìn chằm chằm vòng tay, muốn nói gì đó, nhưng không biết nên nói gì.

“Nếu em không có gì muốn nói với tôi thì cúp máy đây.” Tần Trầm Đàn nói.

“Này…” Hoa Tưởng mở miệng, muốn hỏi gì đó, nhưng ngẫm lại vẫn thôi.

“Cúp đi.” Nghĩ nghĩ, bên mình nên cúp trước.

Cậu quyết đoán chạm vào chiếc vòng ba lần, ngắt liên lạc.

Hoa Tưởng nhìn chằm chằm bức tường trước mặt, quan hệ giữa Tần Trầm Đàn và cấp dưới của hắn xem ra rất không tồi, dám hỏi đến sinh hoạt cá nhân của hắn, hơn nữa lúc cấp dưới nhắc tới hắn, trong mắt cũng không có sự sợ hãi.

Còn có tù nhân hôm nay trêu đùa mình, hình như cũng không sợ Tần Trầm Đàn.

Không, cũng không phải nói không sợ, nhưng vào một thời điểm thích hợp, lại dám đùa giỡn Tần Trầm Đàn.

Còn có đại ca ở nhà ăn, khi nhìn thấy Tần Trầm Đàn cũng không khẩn trương, mà cười tủm tỉm.

Tất cả những điều này đều khác với tiểu thuyết.

Hoa Tưởng có chút nghi ngờ Tần Trầm Đàn đã đổi tim, nhưng máy đo lường lại không phát ra âm thanh.

Hoa Tưởng ngồi dậy, tìm cái hộp vừa rồi, lấy thuốc mỡ bên trong ra.

Nhanh nhẹn bò xuống giường, một lần nữa ghé thăm chậu rửa mặt của mình, bóp ra một chút thuốc mỡ, soi vào chậu bôi lên cho mình.

Nhân viên giám sát phía sau cảm thấy cậu thật đáng yêu.

Mình là một thằng đàn ông thích con gái, mà còn cảm thấy cậu ấy đáng yêu, khó trách ngục trưởng lại thích cậu.

Aiz.

Nhưng nghe phụ tá Lý bảo, đứa nhỏ này vào đây là gánh tội thay cho bạn gái.

Các nhân viên trong nhà tù, gần như tất cả đều hoảng hốt thay cho ngục trưởng, gánh tội thay tiến vào a.

Vậy thì phải thích đối phương biết bao nhiêu.

Ngục trưởng còn phải nỗ lực hơn, không chỉ có được người, mà còn phải bắt lấy trái tim người ta mới được.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, người đã chiếm được, chứng tỏ rằng đứa trẻ này cũng không bài xích ngục trưởng.

Nhìn dáng vẻ cậu bị ngục trưởng đùa giỡn đến đỏ mặt, nhân viên giám sát phía sau lại không lo lắng về chuyện chung thân đại sự của ngục trưởng như các đồng nghiệp khác.

“Reng reng reng ——”

10 giờ.

Các tù nhân đều tan tầm.

Phòng giam lục tục có người đi vào.

Nhìn thấy giày của Hoa Tưởng ở dưới giường, lao đầu đi tới nhìn cậu: “078.”

“Hả?” Hoa Tưởng quay lưng ra ngoài, đang suy nghĩ, liền xoay người lại, vết tích trên mặt cùng cổ hẳn là chỉ trong một lát sẽ không tan ngay được, cậu cũng không thể luôn không gặp người đi.

Lao đầu kiễng chân, lay mép giường, nhìn thấy vết đỏ trên mặt và cổ Hoa Tưởng, cảm thấy vui mừng như gả con gái đi vậy: “Cậu không có việc gì là được.”

Ngục trưởng gọi người đi suốt một buổi trưa, không nghĩ tới đã thành chuyện tốt rồi.

Thật đáng mừng.

Hoa Tưởng ngượng ngùng nói: “Không có việc gì, có thể có chuyện gì chứ.”

Đây là đang quan tâm mình sao?

Hoa Tưởng không biết quan tâm này không phải là quan tâm như cậu nghĩ.

Một lát sau, Tạ Vân Kính trở về, bước thẳng lên giường, ló đầu ra nhìn Hoa Tưởng: “078.”

Hoa Tưởng lại xoay người lại, vốn dĩ muốn tỏ vẻ quan tâm chút đối với việc Hoa Tưởng bị kêu đi suốt cả buổi trưa, nhưng khi Tạ Vân Kính quét qua vết đỏ trên mặt và cổ cậu, vẻ mặt liền ngưng đọng lại. Sau một lúc lâu, vẻ mặt tối tăm hỏi: “Hắn chạm vào mày rồi?”

Hoa Tưởng theo bản năng muốn phủ nhận, nhưng nhớ tới những dấu vết trên người mình, lại gật gật đầu.

Cứ cảm thấy vẻ mặt của con trai mình hơi kỳ lạ?

Là đang quan tâm đến mình sao?

Ai ngờ trong mắt Tạ Vân Kính ngay lập tức toát lên sự thất vọng, chán ghét khinh thường vân vân.

Không nói lời nào, y cúi người nằm xuống giường mình.

Ô uế.

Tối hôm qua 078 đỡ mình, mình đã muốn bảo nó cút đi, không chỉ bởi vì nó đυ.ng phải vết thương trên người mình, mà còn bởi vì mình ngửi thấy một mùi tanh kinh tởm.

Là mùi tϊиɧ ɖϊ©h͙ của 078.

Mặc dù tối hôm qua y nằm trên mặt đất, không dám nhìn xem 078 và tên sát tinh kia đang làm gì, nhưng nghe cũng biết đang xảy ra chuyện gì.

Khi ấy trong đầu y đã hình thành một kế hoạch.

Vì kế hoạch này mà y chịu đựng sự ghê tởm tiếp xúc với 078.

Bây giờ không cần thiết nữa.

078 đã ô uế rồi.

Không nghĩ tới chỉ nửa ngày, mà đã để cho tên sát tinh kia thực hiện được.

Vốn y còn nghĩ, mình không làm gì được tên sát tinh kia, nhưng có thể lợi dụng 078 cũng là tù nhân như mình.

Tên sát tinh kia không phải coi trọng 078 sao? Nếu như 078 không thích hắn, mà lại thích mình, tên đàn ông kia có phải sẽ rất đau khổ không?

Chỉ mới nghĩ thôi, trong lòng y đã được an ủi.

Sự an ủi trước nay chưa từng có.

Từ trước đến nay, tâm tư của y thực ra không hề dao động.

Nhưng sau khi nhìn thấy Tần Trầm Đàn, y biết, mình hận người này.

Bởi vì hắn, mình ở trong tù sống rất không tốt, còn thỉnh thoảng bị hắn đánh một trận, sự căm hận của Tạ Vân Kính dành cho hắn có thể nói là càng ngày càng mãnh liệt.

Có thể trả thù hắn một chút, y đã cảm thấy vui sướиɠ rồi.

Nhưng Tạ Vân Kính cũng không muốn chỉ vì chút vui sướиɠ này mà ủy khuất chính mình, lá mặt lá trái với một kẻ đã ô uế, thậm chí còn muốn tiếp xúc thân mật với nó nữa, vừa nghĩ thôi đã muốn ói rồi.

Hoa Tưởng ngây cả người, vừa rồi ánh mắt kia là có ý gì?

Ghét bỏ mình bị Tần Trầm Đàn chạm qua?

Hoa Tưởng không chắc lắm, nhưng ngày hôm sau khi nhìn thấy Tạ Vân Kính đối diện với cậu, trong mắt tự nhiên toát ra sự chán ghét, cậu liền xác nhận, tức khắc trong lòng chợt nghẹn lại.

Bệnh thần kinh!

Mình và Tần Trầm Đàn làm gì liên quan đếch gì đến y?

Hơn nữa lúc mình cứu y, không phải cũng đã bị Tần Trầm Đàn sờ qua sao?

Hoa Tưởng không biết, Tạ Vân Kính vẫn luôn chán ghét cậu, nhưng khi cậu cứu y, bị Tần Trầm Đàn sờ như vậy, Tạ Vân Kính có thể không so đo, dù sao đây cũng là vì y.

Trừ lần đó ra, tất cả những tiếp xúc thân mật giữa Hoa Tưởng và Tần Trầm Đàn đều bị Tạ Vân Kính định nghĩa là ô uế.

Hoa Tưởng thật con mẹ nó tức chết rồi, hoàn toàn không muốn tiếp xúc với Tạ Vân Kính nữa, dù sao nhiệm vụ của mình là cứu nam chính, có tiếp xúc với Tạ Vân Kính hay không cũng không quan trọng.

Có điều trong lòng thật không dễ chịu, dù sao cũng đã hoàn toàn lục đυ.c với con trai.

Rầu rĩ không vui cùng nhóm lao đầu đi đến nhà ăn, khi nhìn thấy đồ ăn do đại ca nhà ăn chuẩn bị cho mình, tâm tình Hoa Tưởng đột nhiên tốt lên.

Tức giận vì loại người như vậy, thật không đáng giá.

Cậu ôm bát, đứng bên cạnh chờ nhóm lao đầu, rồi cùng họ đi tìm chỗ ngồi.

Hôm nay thịt trong bát càng nhiều hơn, Hoa Tưởng liếc nhìn camera giám sát, nhanh chóng gắp cho đám lao đầu mỗi người một miếng thịt dày.

Tần Trầm Đàn nhìn thấy hành động của cậu, liền nhẹ giọng cười.

Biết cậu tốt bụng.

Hôm nay hắn cố ý bảo nhà bếp chuẩn bị nhiều hơn cho cậu.

Hơn nữa mấy người trong phòng giam của cậu, ngày hôm qua biểu hiện cũng không tệ lắm.

Dạy đứa trẻ làm thế nào để nhận biết một người, còn xúi giục cậu nịnh bợ mình.

Lao đầu nuốt nuốt nước miếng: “Cái này, cái này không tốt lắm đâu?”

Trong tù, không có tù nhân nào là không thèm thịt.

“Mau ăn đi.” Hoa Tưởng dùng giọng mũi nói.

Đám người lao đầu không dám.

Hoa Tưởng thăm dò hỏi thử vòng tay: “Có cho không?”

Xem Tần Trầm Đàn có đang giám sát mình không.