Editor: Ann
Đêm lạnh như nước, vầng trăng sáng ngời, từng vệt sáng trải dài trên mặt đất như dát vàng dát bạc.
“Bịch, bịch.”
Tiếng bước chân chậm rãi không chút ồn ào vang lên trong khu du lịch yên tĩnh, bước chân tựa như mang theo sát khí, nơi nào đi qua thì hoa cỏ nơi ấy đều héo úa mất đi sức sống, ngay cả tiếng kêu vang của côn trùng đang ngủ đông ở xung quanh cũng đều lập tức im ắng lại.
“Bình bịch.”
Có một cô gái mặc áo màu tím, trên tay cầm chiếc đèn đang từng bước một đi ở dưới ánh trăng. Sau mỗi một bước chân đều lưu lại dấu nước thật sâu.
Mặt đất chỉ có bóng cây loang lổ, không thấy bóng người.
Khu du lịch này là di tích cổ xưa, ở đây mỗi một viên gạch hay mái ngói để xây phòng ở cũng đều được coi là đồ cổ.
Từ cửa lớn đi vào chính là khu buôn bán, ban ngày vô cùng náo nhiệt. Sau 10 giờ du khách sẽ trở về, cửa lớn sẽ đóng lại, cửa hàng cũng đua nhau đóng cửa để chuẩn bị cho sự náo nhiệt vào ngày hôm sau.
Đi vào bên trong một chút là kiến trúc cổ kính chân chính, không còn nhiều hơi thở của thương mại nữa.
Các du khách đều sẽ dừng bước không đi vào hẻm ‘Ngày Mai’, tuy rằng trên bản đồ có chỉ dẫn rõ ràng nhưng vẫn rất khó tìm đến. Rất ít người đi đường này, không khí ở đây âm u nên mọi người càng không muốn đi thêm về phía trước.
Từ hẻm ‘Ngày Mai’ lại đi vào trong tiếp sẽ phát hiện nơi đó còn có một cái hẻm khác, đó chính là hẻm Minh Nguyệt.
Vào sâu bên trong hẻm Minh Nguyệt còn có một toà nhà, nghe nói là của một vị tướng quân trong triều đại nào đó, trải qua nhiều lần sửa chữa, hiện giờ vẫn còn vẹn nguyên đứng sừng sững ở đó.
Theo lời của Nha Nha nói chính là họ còn có thể tái chiến một trăm năm nữa.
Lúc này Nha Nha đang ghé vào trên tường phủ trạch của Tống tướng quân, cảnh giác nhìn ra bên ngoài. Mãi đến khi thấy cô gái áo tím kia chậm rãi rời đi mới từ trên tường bay xuống dưới, cúi người nhặt xác của một con côn trùng đã chết lên ném vào trong hồ. Sau đó đếm đếm rồi lắc đầu: “Ngày thứ tám.”
Nữ quỷ đã lang thang ở bên ngoài tám ngày, không thể không khiến người khác để ý.
Hoặc nói cách khác, lão đại của bọn họ đã đi ra ngoài suốt tám ngày rồi! Đã nói chỉ là đi ngắm diễm quỷ một chút, kết quả tám ngày còn chưa thèm trở về là chuyện gì đây! Lão đại ơi anh lại bị ai đó dụ dỗ đi mất rồi sao?
——
Mặt trời lên cao ba sào còn mặt đất thì nóng bỏng như đáy nồi, hoàn toàn khác với không khí mát lành tối qua.
Vừa lúc trùng với ngày nghỉ lễ, người đến khu du lịch nhiều như nước biển, đông đúc đến nỗi di chuyển cũng khó khăn. Bên ngoài ồn ào, chỉ có mỗi hẻm Minh Nguyệt rời xa mảnh đất thương mại còn được tính là an tĩnh. Mặt trời chói chang chiếu xuống đầu, chúng qủy sống ở chỗ này sẽ không ra ngoài trải nghiệm sự “Kí©h thí©ɧ” hồn bay phách tán này đâu.
Nhưng quỷ không cần ngủ, vì thế bọn họ hầu như đều đánh bài trong hầm dưới mặt đất hoặc là ở trên gác mái, chỉ cần là nơi không có ánh mặt trời chiếu đến thì đều có thể ở.
Sau ba vòng có thắng có thua. Bỗng nhiên trong ngõ nhỏ có tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền tới, bởi vì không giống với tiếng vội vàng của du khách bình thường, hơn nữa rõ ràng là đi tới phía cửa lớn bên này, chúng quỷ ngày thường đã vô cùng thiếu thốn trò giải trí lập tức tò mò, bò đến bên cửa sổ để ngóng xem.
Cửa lớn được sơn màu đỏ phát ra tiếng kẽo kẹt từ từ mở ra, một người mặc chiếc váy xanh lá cây nhạt được thêu hoa bằng tay xuất hiện trong tầm mắt, từ dáng người có đoán được là một cô gái. Bởi vì vành mũ dài rộng nên ở trên gác mái không thấy rõ dáng vẻ. Có lẽ nhờ bộ quần áo đơn giản và thanh lịch cô gái đang mặc đã làm tan đi phần nào cái nóng mùa hè trong tích tắc. Sự thanh lãnh này cùng với không khí âm trầm của quỷ khí phiêu tán trên gác mái hoàn toàn trái ngược, cả đám quỷ đồng loạt chảy nước miếng:
“Cược hai quả dưa chuột nhất định là một em gái xinh đẹp.”
“Chúng ta có muốn bay xuống dọa cô ấy không? Có nên dọa cô ấy không?.”
“Nha Nha, đi sang nhà quả phụ bên cạnh mượn đứa trẻ con cô ấy về để giả quỷ dọa cô gái kia đi.”
“Đừng!”
“Thân là một ngôi nhà ma ám trong khu du lịch nên cần phải làm chuyện mà ngôi nhà ma ám nên làm chứ.”
Nha Nha kháng nghị: “Vì sao muốn dọa chị gái mặc váy ấy, chị ấy có làm gì sai đâu.”
Chúng quỷ dùng lời nói thấm thía vỗ vỗ đầu hắn: “Nha Nha, nếu như lão đại trở về thì em gái ấy sẽ không đi được đâu.”
Nghĩ đến sắc mặt của lão đại nhà mình khi trở lại, Nha Nha không còn nửa điểm do dự nữa. Đặt bài xuống rồi đi đến cầu thang nằm vùng ——lối đi lên cầu thang có rất nhiều bức vẽ, họ đều là những người đã sống ở đây trong tất cả các triều đại, ở chỗ đó rất có không khí dọa người.
Hắn vừa mới đi, chúng quỷ chuẩn bị xem diễn càng có hứng thú tiếp tục bò xem, nhưng đột nhiên cô gái kia lấy tay áp vành nón, ngẩng đầu nhìn về phía bên này.
Chúng quỷ không kịp chuẩn bị, cuống quít ngồi xổm xuống, ríu rít:
“Em gái kia quả nhiên trông thật tươi ngon mọng nước, thực trắng mịn! Hoàn hảo.”
“Đôi mắt thật xinh đẹp.”
“Nhưng vừa rồi giống như tầm mắt của tôi và cô ấy…… giao nhau thì phải……”
Nói lời này chính là tên mập mạp, chúng quỷ lập tức đáp trả, sôi nổi khinh bỉ: “Mỗi một cô gái nào tiến vào mi đều nói như vậy.”
Tên quỷ mập mạp gãi đầu, chẳng lẽ chỉ là trùng hợp, nhưng rõ ràng là nhìn về phía này của hắn mà.
Kẽo kẹt.
Bước qua cửa lớn lại đi vào cửa nhỏ của đại sảnh. Lại tiếp tục đi vào bên trong là có thể thấy Nha Nha đang ngồi xổm ở đó.
Nha Nha sờ hai chiếc răng nanh của mình, ôm đầu gối nhe răng ngồi xổm trên bậc cầu thang, nhìn chăm chú về hướng chị gái mặc váy kia đang chậm rãi đi tới.
Tiêu Khả chưa kịp phủi tro bụi ập vào trước mặt liền ho sặc vài tiếng mới đứng thẳng eo, dõi mắt nhìn xung quanh, đồ vật được trang trí trong phòng tuy rằng có hơi cũ kĩ, nhưng đều là đồ được người làm ra trong thời đại hiện nay. Sợ là bị quản lí du lịch thay đổi rồi, cũng đúng, sao có thể để đồ cổ thật ở đây cho du khách tham quan được chứ, chỉ cần một đao liền sụp đổ.
“Bác Tống này thật keo kiệt, ngay cả bác gái quét dọn cũng không gọi tới.” Tiêu Khả bất đắc dĩ đặt rương hành lý xuống, bắt đầu xắn tay áo để chuẩn bị quét dọn: “Hy vọng trước khi mặt trời lặn có thể dọn dẹp xong, thuận lợi dọn vào ở luôn.”
Nha Nha trừng lớn mắt, cái gì? Muốn ở đây luôn á? Từ từ, Bác Tống kia đừng nói là Tống Định An phụ trách vùng này đấy nhé? Chị gái này có quan hệ thế nào mà lại được Tống Định An đồng ý ở lại ngôi nhà đầy quỷ này nhỉ?
Đang lúc nghĩ trăm lần cũng không ra, tiếng bước chân bỗng nhiên tới trước mặt, bước chân chợt dừng lại, bốc tro bụi trên mặt đất lên. Hắn ngửa đầu nhìn lên mới phát hiện ra đôi mắt sáng ngời của chị gái mặc váy kia, tràn đầy linh khí, sạch sẽ thanh khiết. Hắn nhìn một hồi mới chú ý tới cô ấy đang nhìn mình.
Tiêu Khả cúi đầu hỏi: “Tiểu quỷ, mi ngồi ở đây làm gì?”
Nha Nha nhanh chóng nhe răng, trên mặt đầy vẻ dữ tợn.
Tiêu Khả chớp chớp mắt sau đó liền hiểu rõ, bèn giơ tay lấy một tờ giấy phù chú màu vàng vỗ ở trên trán Nha Nha.
“……”
&&&&&
Ánh trăng sáng ngời, không giống như mặt trời trực tiếp chiếu xuống mặt đất, toả ra ánh sáng màu bạc.
Một thanh niên mặc áo dài trắng thuần nhẹ nhàng dạo chơi dưới trăng, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy vẻ sảng khoái khó cưỡng. Anh không nhịn được giơ tay lên nhìn bàn tay phải của mình hết lần này đến lần khác, đưa lên trước mặt khẽ khịt mũi sau đó cảm khái: “Diễm quỷ* chính là diễm quỷ, chỉ là kéo cái tay nhỏ mà còn lưu lại hương thơm. Phàm nhân ngu xuẩn, còn đưa cái gì mà hoa hồng, cứ trực tiếp đưa diễm quỷ tới có phải tốt hơn không.”
*Diễm quỷ: quỷ xinh đẹpVào đến hẻm ‘Ngày Mai’, một đám quỷ đang tắm ánh trăng lại bò tới nằm trên vách tường.
“Bạch lão đại ở phủ tướng quân đã trở lại.”
“Sao có thể đẹp trai như vậy chứ!”
Một con quỷ có vóc dáng cao lớn ‘hừ’ một tiếng, kéo người phụ nữ nhà mình về, lớn tiếng kêu: “A Bạch, mi bị người ta đá còn đàn em của mi cũng bị người ta bắt rồi.”
A Bạch liếc mắt nhìn hắn: “Ồ.”
“…… Ông nội nhà mi! Có ý tốt nhắc nhở mi đừng đi vào kẻo bị đạo sĩ bắt đi đấy.”
Khóe miệng A Bạch nhếch lên: “Thời buổi này còn có đạo sĩ à?”
Trước kia khu du lịch mới vừa được xây dựng, ba ngày hai đêm lại có đạo sĩ tới để đuổi ma đuổi quỷ, tất cả các lá bùa trong sân đều được họ cuộn lại để cắm vào những kẽ hở trong nhà. Phế vật, tất cả đều là phế vật gạt người. Thà đốt tiền vàng mã đút lót cho hắn, hắn nhất định sẽ để cấp dưới ở trong nhà không ra ngoài dọa người nữa.
Chậm rãi bước vào hẻm Minh Nguyệt, thật yên ắng, chỉ nghe thấy mỗi tiếng côn trùng đang kêu to bên ngoài ngôi nhà. Hắn như suy tư gì đó rồi lại nhìn về hướng sâu thẳm trong ngõ nhỏ, quả nhiên…… Có gì đó kỳ lạ.
Tuy rằng biết có sự khác thường, nhưng anh ta vẫn không hành động cẩn thận hơn. Khi về tới cửa lớn nhà mình, còn tưởng rằng vẫn đóng nhưng lại đang mở toang, nhìn khắp xung quanh xong bỗng thấy ngạc nhiên.
Lấy trung tâm đại sảnh của tòa nhà làm chuẩn, nếu nhìn thẳng sẽ thấy được ngọn đèn dầu đang được thắp sáng ở đại sảnh. Nơi này không lắp đường dây điện nên ánh sáng kia vẫn là từ ngọn nến. Bóng dáng to như hạt đậu nành hơi hơi lập loè, ánh đèn vàng nhạt chiếu sáng lên hai món ăn trên bàn và bát đũa, tạo cảm giác vô cùng ấm áp.
Hắn sờ cằm, yên lặng lui ra ngoài, ngẩng đầu nhìn lên. Bảng hiệu đề bốn chữ to cực kỳ rõ ràng ——
Đại trạch Tống gia.
Đây là nhà hắn mà! Tên trứng thối nào dám biến nhà của hắn trở nên ấm áp như vậy, có còn muốn chiêu bài của ngôi nhà bị quỷ ám nữa hay không? Hắn còn có thể dẫn theo một đám đàn em đi làm giàu nữa không đây?.
Qúa tức giận, hắn ta nhảy xuống sảnh một bước cách đó mười mét. Nhìn trái ngó phải không thấy một bóng người. Cái mũi khẽ ngửi, là mùi hương của con gái, còn rất…trong trẻo.
Nhân tâm càng tà ác, linh hồn càng ô nhiễm. Nhưng linh hồn này lại rất sạch sẽ.
Quỷ là vật chứa đầy âm khí, lại càng thích đồ vật sạch sẽ, bằng không bản thân cũng sẽ mơ màng hồ đồ. A Bạch buông bỏ một nửa cảnh giác, muốn đi tìm thử xem liền thấy một em gái xắn tay áo đang bưng một chậu cơm tới rồi đặt lên bàn. Sau đó xới một bát cơm, so đũa chuẩn bị ăn.
Hắn nhìn em gái này thật kỹ, đối diện với diễm quỷ tám ngày, hắn đột nhiên phát hiện gu thẩm mỹ của mình đã bị ngược đến một tầng cao mới. Haizz, em gái này trông không đẹp chút nào. Bá chiếm nhà ở của hắn, còn dùng củi lửa của hắn đi nấu đồ ăn, quá đủ rồi.
“Anh ăn không?”
Giọng nói đột nhiên ném về phía hắn, A Bạch im lặng một chút mới hỏi: “Cô thấy được tôi?”
Tiêu Khả gật đầu: “Đương nhiên thấy được, tôi là đạo sĩ mà.”
Biểu cảm trên mặt A Bạch cứng đờ: “Ồ, hoá ra là đạo sĩ nổi danh lừng lẫy kia, xin hỏi sư phụ kế thừa môn phái gì?”
“Mao Sơn.”
Khuôn mặt A Bạch đanh lại, thuật pháp củ Mao Sơn so với thuật pháp ở nơi khác đều khó học hơn, dáng vẻ của em gái này cùng lắm cũng chỉ mới hai mươi, thế mà dám dõng dạc nói mình học thuật pháp Mao Sơn.
Hắn tận tình khuyên bảo, nói: “Này em gái Mao Sơn, anh nể tình em là vi phạm lần đầu nên không hù dọa em, cơm nước xong liền biến nhanh đi, biết chưa?”
Tiêu Khả vô cùng nghiêm túc nói: “Không được, tôi đang bắt một nữ quỷ nên mới chạy đến gần nơi này. Nữ quỷ kia có âm khí rất nặng, không thể lưu ở nhân gian lâu được, nếu không đối với các anh cũng không tốt, nói nghiêm trọng một chút, có khả năng sẽ cắn nuốt các anh.”
Mỗi giới đều có sinh vật liên kết, âm phủ cũng giống vậy. A Bạch biết đạo lý này: “Quỷ ở nơi này đều bị cô bắt đi?”
“Đúng vậy.”
Ánh mặt trời tươi sáng này trả lời thật là đáng yêu, thấy A Bạch hơi nghiêng đầu, em gái đáng yêu kia quả thực không có sức chống cự: “Mau thả bọn họ ra nếu không tôi sẽ ăn cô.”
“Tôi biết anh rất lợi hại nhưng tôi cũng lợi hại không kém. Mà hiện tại không phải lúc để luận bàn, tôi phải ăn cơm trước đã.”
“…… Chẳng lẽ tôi không quan trọng hơn cơm sao?”
Tiêu Khả không chút suy nghĩ, khuôn mặt hiện vẻ kiên định: “Đương nhiên là không!”
A Bạch: “……”
Về sau tên hoa si nào lại nói với hắn chuyện ma quỷ như: ‘nhìn sắc đẹp của hắn có thể không cần ăn cơm’ thì hắn sẽ không bao giờ tin nữa!
Cơm còn chưa ăn được hai miếng, đại sảnh mơ hồ nổi lên một luồng quỷ khí u ám. A Bạch nhìn ra bên ngoài, ở cửa đã xuất hiện một cô gái tóc dài, mặc áo tím đang đứng đó, quanh thân toả ra không khí lạnh lẽo, trong tay cầm theo một chiếc đèn dài. Sắc mặt trắng bệch, không thấy một chút huyết sắc nào đang nhìn thẳng tắp về phía hai người.