Biên tập: Điềm + Lam Ying
Tiểu sư đệ xương mềm cốt yếu, ngọc nhuyễn hoa nhu, lúc yên tĩnh giống như hoa chiếu mặt nước, hành động tựa liễu mềm đón gió, mỗi động tác đều khiến người ta yêu thương, cảm thấy chỉ cần ở bên cạnh hắn đã
là một niềm hạnh phúc.
Ta X, thằng ngu nào nói vậy.
Ừ thì, chính là tên ngu ngốc y đời trước đã nói vậy… là cái gì đã khiến cho trước đây y cảm thấy thân thể tiểu sư đệ mềm yếu rất dễ đổ ngã chứ, thân thể yếu đuối nói một câu thở gấp ba lần tuyệt đối là một trong những thứ lừa đảo nhất khốn nạn nhất!
Cố Phàm cảm thấy quá mệt mỏi đứng dậy, định trước khi bản thân tử trận thì trốn đi trì hoãn chút.
“Tiểu sư đệ ngươi ngồi lâu như vậy, ta lại không chuẩn bị trà cho ngươi, thật là thất lễ. Đúng lúc mấy ngày trước được nhận chút ngân châm Bạch Hào
(*), chờ ta đi lấy lại đây.”
(*) Ngân châm Bạch Hào: Trà xuất xứ tỉnh Phúc Kiến, thuộc bạch trà.Nói xong y định đi ra ngoài cửa.
Minh Uyên thấy thế, vội vàng lao tới, kéo ống tay áo Cố Phàm lại, trong vui mừng lại theo chút u oán nói: “Sao dám làm phiền đại sư huynh chứ. Minh Uyên chỉ cần có thể nói mấy câu với đại sư huynh thấy vui rồi. Sư huynh vội đi nhanh như vậy, phải chăng là thấy Minh Uyên phiền chán?”
Nhưng quyết tâm đi ra ngoài của Cố Phàm rất kiên định, chỉ cần tiểu sư đệ đừng tiếp tục dùng giọng điệu cẩn thận đến mức hoảng sợ này nói nói chuyện với y, thì đừng nói nói là ngân châm Bạch Hào, cho dù có là kim châm Bạch Hào y cũng sẽ lấy ra hết.
Cho nên y cố nặn ra nụ cười, đồng thời lén kéo ống tay áo mình lại, dùng giọng điệu buồn nôn nhất trong cuộc đời y để nói rằng: “Làm sao thế được, Minh Uyên là tiểu sư đệ ta thích nhất, ngoan, đừng ồn ào nữa.”
Nghe y nói như vậy, Minh Uyên đỏ mặt, ngượng ngùng gật đầu.
“Đại sư huynh, ngươi đối xử với ta thật tốt.”
Lời này khiến cho Cố Phàm có hơi hoảng loạn. Đời trước tiểu sư đệ cũng từng nói như thế với y, kết quả là y phải trả giá bằng mạng sống của mình. Nhưng bây giờ khi nghe lại những lời này, trong lòng y không còn sóng gió cuộn trào nữa. Có thể thấy yêu một người và không yêu một người, tâm tình thực sự là rất khác nhau. Sau này cũng sẽ không đơn phương như trước nữa.
Nghĩ tới đây, Cố Phàm lại liếc Minh Uyên, không do dự quay người rời đi.
Minh Uyên lại bị cái nhìn kia khiến cho sững sờ, dường như là có thứ gì đó quan trọng trong lòng đã mất đi theo ánh mắt ấy, bất giác vươn tay ra, muốn bắt lấy nó, lại không chú ý dưới chân mình.
Vì vậy.
Ầm…
Cố Phàm im lặng nhìn Minh Uyên đang mờ mịt ngã vào lòng mình, lên tiếng nói: “Ngươi không sao chứ?”
Nói thật, Minh Uyên không hổ là thụ chính, cho dù té ngã, cũng ngã một cách phong tình vạn chủng, ta thấy mà thương. Y phục rộng rãi lại bởi vì té ngã nên nới lỏng ra, từ góc độ của Cố Phàm, có thể nhìn thấy xương quai xanh tinh xảo, da thịt trắng như tuyết khuất sau vạt áo, phong tình vô hạn, một bức tranh cũng không thể phác họa hết được khuôn mặt đẹp đẽ ửng đỏ hây hây, như hoa xuân nở rộ, đôi mắt dày sương nhìn thẳng vào đối phương, như muốn nói mà lại thôi.
Nếu là kẻ khác ở đây, khẳng định tuyệt đối nhất định trăm phần trăm sẽ xông pha nhào tới thịt rồi! Đáng tiếc, trong lòng Cố Phàm bây giờ lại hoàn toàn không còn tâm tư phơi phới kia nữa, chỉ có một đám thảo nê mã kết bè kéo đội chạy qua thôi.
Bởi vì vừa nãy Minh Uyên bị vấp chân vào cửa, nghiêng thân mình về trước, cả người bổ nhào vào lòng Cố Phàm, đồng thời một chân cũng tàn nhẫn giẫm mạnh lên mu bàn chân Cố Phàm. Lực giẫm quá lớn, vị trí giẫm vô cùng chính xác, nếu không nhìn tận mắt thấy hắn mất thăng bằng té ngã, Cố Phàm cho rằng tên này đang cố tình.
Mà lúc này Minh Uyên lại phát huy trọn vẹn đặc tính trì độn, thân hình hơi lung lay, chân lại còn xê dịch một tý, yếu ớt nói: “Sư huynh, ta nhất thời lỗ mãng, xin lỗi.”
Không, nơi ngươi có lỗi nhất là cái chân hiện nay vẫn đang bị giẫm của ta kia kìa. Cố Phàm nghĩ đến đấy, quả thực khóc không ra nước mắt, muốn mở miệng kêu hắn nhích ra một chút, lại thấy Minh Uyên bỗng nhiên trợn tròn hai mắt.
Làm sao vậy, không phải là y nhỡ mồm nói hết ra mấy cái suy nghĩ kia chứ!
Nhưng cũng không lâu sau y đã biết được nguyên nhân tiểu sư đệ bộc lộ vẻ mặt ấy. Y còn chưa quay đầu lại, một con gà rừng tinh thần phơi phới đập cánh phành phạch thích thú bay đến, “Xoạt” bám lên vai Minh Uyên, níu chặt lấy tóc rồi leo lêи đỉиɦ đầu tiểu sư đệ, sau đó hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang gáy lên một tràng.
Ò ó o o o o
~~~~
Cố Phàm choáng váng. Ai có thể giải thích cho y chuyện gì đang diễn ra ở đây đi!!!
Minh Uyên là người phản ứng lại đầu tiên, hét lên một tiếng, sau đó cố gắng kéo con gà đang bám trên đầu mình xuống, lông gà bay toán loạn, vành mắt hắn lập tức đỏ lên, cả người lung lay, nhưng vẫn cố gắng không ngã xuống, sau đó lại phun ra một ngụm máu.
Như vậy mà cũng phun được ra máu!
Cố Phàm đang muốn đi dìu hắn, đã thấy một bóng người chợt đi tới, một tay chộp con gà rừng, một tay xách cổ áo Minh Uyên lên, sau đó thản nhiên nhìn Cố Phàm, giọng nói không chút phập phồng: “Đại sư huynh.”
Cố Phàm cảm thấy đầu mình chưa từng nhức như vậy.
“Kình Thương? Chuyện gì thế này.”
Thẩm Kình Thương thả Minh Uyên xuống, sau đó đưa gà cho Cố Phàm, đám tóc đần độn trên đầu vẫn phất pha phất phơ, trả lời: “Trượt tay, gà chạy.”
Cố Phàm:…
Y có thể túm lấy cố áo Kình Thương mắng to trượt tay cái nồi gà chạy cái xoong, có được không có được không?
Nhìn thấy Cố Phàm dường như không muốn nhận gà mà thay vào đó là vẻ mặt lên án, Thẩm Kình Thương mím môi, nghiêng che khuất Minh Uyên, lại giơ gà ra trước, nhắc nhở: “Buổi tối ăn khiếu hóa kê.”
Cố Phàm khóc trong lòng, tại sao hai cái tên sư đệ này của y đều không làm y bớt lo đi được thế?
Cuối cùng, vì để bồi thường đang tâm hồn yếu đuối đang bị tổn thương nghiêm trọng của tiểu sư đệ, Cố Phàm nhân tiện kêu hắn ở lại ăn cơm. Thế là tinh thần tiểu sư đệ lập tức tỏa sáng, khiến cho Cố Phàm vô cùng hoài nghi, ba lần bảy lượt hắn luôn nôn ra máu phải chăng là loét dạ dày. Nhưng ngược lại, không biết vì sao, Thầm Kình Thương mặt vốn đã thối nay càng thối hơn, khiến Cố Phàm sợ mất mật, chỉ lo vị tổ tông này sẽ gây ra chuyện.
Nhưng sự thực chứng minh, Cố Phàm đã nghĩ nhiều rồi, bữa cơm này diễn ra rất hài hòa.
Xé khiếu hóa kê ra, y kẹp
một miếng định để vào bát của Thầm Kình Thương trước. Bữa ăn này dù sao là để mời hắn, miếng đầu tiên đương nhiên để hắn ăn rồi.
Minh Uyên lại đỡ trán vào đúng lúc này.
“Đại sư huynh, ta có hơi váng đầu, vừa nãy nôn ra máu hơi nhiều, có phải là đã dọa sư huynh không?”
Tay Cố Phàm dừng lại. Hắn quay đầu nhìn Minh Uyên, phát hiện sắc mặt của hắn thật sự hơi tái nhợt, xoay đũa, định gắp miếng thịt vào bát hắn.
“Tiểu sư đệ ăn trước để bồi bổ đi.”
Thịt còn chưa vào trong bát Minh Uyên, Thẩm Kình Thương đột nhiên mặt không cảm xúc đứng lên, kéo tay Cố Phàm qua, nuốt luôn miếng thịt đang được gắp trên đũa y, sau đó thản nhiên ngồi xuống như không có gì.
“Kình Thương, ngươi… “
Thẩm Kình Thương gật gật đầu.
“Thịt ngon.”
Cố Phàm: …
Minh Uyên ngồi bên cạnh cắn môi dưới, liếc nhìn Thẩm Kình Thương, rồi thở dài, trong mắt như có sóng gợn nhẹ nhàng: “Quan hệ của các sư huynh thật sự là rất tốt nha. Nghe đâu trước đây đại sư huynh thường
hay làm đồ ăn cho Kình Thương sư huynh thưởng thức, Minh Uyên đến muộn, lại không có được phúc khí như vậy.”
Bên trong lời nói của hắn tràn đầy ghen tuông, Cố Phàm không biết mình được hắn để ý như vậy từ lúc nào. Hắn nói thế, chỉ sợ là đang ngầm giận dỗi với Kình Thương đây mà.
Các sư đệ bên dưới đều tính khí trẻ con, làm một đại sư huynh thật sự không dễ dàng. Cố Phàm bất đắc dĩ nhìn đôi đũa đang trống không, nói: “Tiểu sư đệ nặng lời rồi, ngươi muốn ăn gì, đại sư huynh sao lại không cho ngươi. Miệng thịt này không còn, nhưng trên đĩa vẫn còn nhiều lắm.”
Nói xong muốn gắp miếng tiếp theo, Thầm Kinh Thương lại đột nhiên hành động lần nữa.
Chỉ thấy thủ pháp của hắn rất nhanh, mười ngón tay bay lượn, loáng cái thịt gà trong đĩa bay bằng sạch chỉ còn có một miếng. Đám thịt kia, đều nằm hết trong bát hắn và bát của Cố Phàm.
Lần này Minh Uyên thật sự không kiềm chế nổi, oan ức đến mức nước mắt vòng quanh, nhẹ giọng kêu: “Đại sư huynh.”
Cố Phàm chỉ sợ hắn lại ói máu lần nữa, nhanh chóng trấn an, đồng thời nháy mắt ra dấu với Kình Thương.
Con ngươi đen thẳm của Thẩm Kình Thương không chút lay động, híp mắt nhìn bọn họ một hồi, mới khoan thai nói rằng: “Ngươi khóc cái gì?”
Minh Uyên ngẩng đầu nhìn hắn: “Đây là đại sư huynh làm cho chúng ta, tại sao ngươi lại độc chiếm nó chứ?”
“Cho nên ý ngươi là không đủ ăn sao?” Thẩm Kình Thương suy nghĩ một chút, nói rằng: “Vậy cho ngươi thêm mấy miếng cũng được.”
Nói xong cũng không chờ Minh Uyên trả lời, hắn liền rút trường kiếm bên hông, ánh sáng sắc bén lóe lên, tiếng kiếm xẹt qua, miếng thịt trên đĩa được phân đều đặn làm ba.
Sau đó hắn bình tĩnh thu kiếm lại, đám tóc lại bay bay, hất cằm: “Được rồi. Ngươi ăn đi, đừng làm ồn nữa.”
Minh Uyên nhìn miếng thịt được cắt đều tăm tắp, lại liếc khuôn mặt lạnh tanh của Thẩm Kình Thương, rồi nhớ đến kiếm pháp linh hoạt dứt khoát vừa nãy, lặng lẽ gật đầu, ngoan ngoãn vùi đầu bới cơm.
Vì vậy Thẩm Kình Thương rất hài lòng, Cố Phàm cũng rất hài lòng, Minh Uyên ăn cơm cũng không dám ý kiến ý cò gì nữa.
Bữa cơm này, tuyệt vời, đồng thời cũng rất hài hoà…