- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- HE
- Nam Chính Hắn Không Phải Người
- Chương 9
Nam Chính Hắn Không Phải Người
Chương 9
Ánh nắng ngày mới chiếu xuyên qua cửa sổ sát đất, những tia nắng màu vàng kim rơi vương vãi trên người ba cha con đang ăn sáng, bầu không khí tỏa ra từng đợt ấm áp, yên bình.
Từ lúc Cố Trạch gặp chuyện sau, cha Cố cùng anh hai Cố chỉ cần có thời gian rảnh sẽ cùng Cố Trạch ăn cơm chung, mà cùng nhau ăn sáng là nhiều nhất. Dù trên bàn cơm ba người không nói câu nào, nhưng ánh mắt ngẫu nhiên tiếp xúc sẽ mềm mại một chút cùng ý cười không thể dấu đi, không khí như vầy làm người ta thực sự hưởng thụ. Đặc biệt là cha Cố cùng anh hai Cố, cảm tháy con út/em trai nhà mình rốt cuộc lớn lên hiểu chuyện, còn rất tri kỉ, thật sự là không thể càng thỏa mãn hơn.
Đinh linh linh.
Điện thoại trong nhà vang lên, chú Lý chạy đến bắt máy rất nhanh, cùng người ta đối thoại vài câu sau, cúp điện thoại. chú Lý đi tới điều chỉnh âm lượng mở miệng: “Ông chủ, là Phương Dao tiểu thư, cô ấy nói cố ấy đã tới thành phố S, đang gọi xe để đến đây.”
Phương gia cũng là nhà giàu thế gia, chẳng qau đời trước của Phương gia không phát triển tại thành phố S, mà là ra nước ngoài đi M quốc. Vợ chồng Phương gia là bạn học của cha Cố, bạn cực kì tốt. Tuy rằng sau tốt nghiệp mọi người chia xa nhau, nhưng những năm gần đây hai nhà thường tiếp xúc qua lại chặt chẽ, tình cảm không tồi.
Phương Dao là con gái của vợ chồng Phương gia, lúc trước luôn học tại F quốc, tốt nghiệp sau lại đi du lịch khắp nơi, mấy ngày trước vợ chồng Phương gia gọi điện nói địa điểm kế tiếp Phương Dao đến là thành phố S, nhờ cha Cố chiếu cố một chút, cha Cố tự nhiện là đồng ý rồi.
Cha Cố không nghĩ tới Phương Dao không nói không rằng đến đây, còn sớm như vậy. Quan trọng là lúc này, ngay hôm nay có cuộc họp quan trọng trao đổi trực tiếp yêu cầu ông cùng Cố Thương phải có mặt tham dự, tính thời gian thì bây giờ ông cần đi ngay. Chính là con gái yêu của bạn thân tới đây lần đầu tiên ông cũng không thể bỏ mặc kệ.
Thấy cha Cố băn khoăn, Cố Trạch nhíu mày uống hết ngụm sữa bò cuối cùng, xoa xoa khóe miệng cất lời: “Cha, cha cùng anh hai đi đi, hôm nay con không có tiết học con ở nhà chờ cô ấy cho.”
Cố Trạch biết Phương gia, trong sách vào vai người qua đường Giáp trong người qua đường Giáp, dù không miêu tả nhiều nhưng cậu còn nhớ rõ trong lúc Cố gia bốn bề thọ địch, bị nam chính chèn ép không ai dám có liên hệ gì, tránh còn tránh không kịp thì chỉ có Phương gia vươn tay trợ giúp. Thậm chí bởi vì vậy làm Phương gia cũng bị vạ lây, nguyên khí đại thương. Có thể nói, từ lúc Cố Trạch trở thành cậu hai Cố gia, trong những người có mối quan hệ với Cố gia thì phương gia làm cậu có ấn tượng tốt nhất. Hiện tại, con gái cưng Phương gia tới chơi, cậu tự nhiên là có chút tò mò cùng chờ mong.
Tiểu Trạch sao? Cha Cố do dự trong nháy mắt, tính tình con út lúc trước đúng là có chứng tự bế, tuy bây giờ đã cải thiện rất nhiều nhưng chỉ cùng người nhà cùng nhau ở chung. Đột nhiên tới một người không quen biết, sợ sẽ dọa con út trở về lúc ban đầu thì ông biết tìm ai khóc đây?
Tới giờ phút này rồi mà cha Cố bởi vì lo lắng con mình lại bị thương lần nữa. Ông đang suy xét lợi và hại của việc muốn hạn chế cậu ra ngoài, cuối cùng ông quyết định về sau vẫn là buông lỏng một chút, Tiểu Trạch vẫn cần ra ngoài cùng nhiều bạn bè cùng tuổi cùng nhau chơi đùa.
“Cha yên tâm đi, con làm được mà.” Khẽ bĩu môi, Cố Trạch tỏ vẻ cha Cố cùng anh hai Cố vẫn còn xem cậu là gà con mới nở, hận không thể ngậm trong miệng đem theo: Ra đường sợ bị thương, nuôi trong nhà còn sợ người khác dọa khóc cậu, cậu yếu ớt như vậy sao?
Cũng đúng, cha Cố lại nghĩ lại, tuy rằng ông không yên tâm nhưng cứ mãi che chở như vậy cũng không phải biện pháp tốt, phải để con út làm quen với những người khác. Mà Phương Dao này, tuy ông chưa thấy cô nhưng từ trong miêu tả của ông bạn thân thì đó là một cô gái có tính cách hoạt bát rộng rãi, không có sự kiêu căng của những thiên kim nhà giàu, tự lập từ nhỏ, mọi việc đều có chừng mực, ông không cần quá lo lắng.
“Vậy Tiểu Trạch phải tiếp đãi con gái của chú Phương thật tốt, cô ấy lớn hơn con 8 tuổi, phải lễ phép, đã hiểu chưa?”
“Đã biết.” Cậu vui vẻ chào kiểu quân đội trả lời cha Cố nghiêm túc của cậu, cậu kéo cha Cố và anh hai Cố ra ngoài phía cửa, “Cha cùng anh hai đi nhanh đi, con đã 20 tuổi rồi cha còn chưa yên tâm cái gì?”
Trong mắt cha Cố cùng anh hai Cố khi bị đẩy ra cửa thật bất đắc dĩ, chỉ là khóe miệng cong cong ẩn chứa ý cười lại bán đứng tâm tình lúc này của hai người, chim non được che chở giờ đã nguyện ý vươn cánh bay lượn, có chút tiếc nuối nhưng vui mừng lại nhiều hơn. Dù có bảo vệ tốt thế nào, chỉ có chim non lớn mới hiểu được nhân gian thiện ác mới là phương pháp bảo vệ toàn diện nhất.
Ước chừng cha và anh hai Cố đi được nửa tiếng, Phương Dao đến. đó là một cô gái xinh đẹp, sạch sẽ, mắt ngọc mày ngài, nụ cười tươi đẹp tỏa sáng, không vì ở nước ngoài lâu mà nhuộm lên hơi thở của người trưởng thành. Quần áo đoan trang nhìn qua giống thục nữ, tóc dài đến eo vừa đen vừa thẳng, nhìn không giống nhuộm màu, trên trán mái ngố khiến người ta nhìn cô trẻ vài tuoir so với tuổi thật của mình. Lúc này cô đang nhìn Cố Trạch, nụ cười nhẹ nhàng hàm súc, vươn tay đưa đến trước Cố Trạch tỏ vẻ hữu hảo.
“Cậu chính là con út của chú Cố, Cố Trạch phải không? Chào cậu, tôi là Phương Dao, cậu gọi tôi là Tiểu Dao là được, tôi cũng gọi cậu là Tiểu Trạch được không?”
“Đương nhiên có thể, Tiểu Dao.” Duỗi tay cầm tay của Phương Dao, Cố Trạch cũng mỉm cười giống vậy trở về. Cùng cô gái có khí chất trầm tĩnh ở chung tựa hồ những người xung quanh cũng trên nên yên tĩnh.
Sau giây tiếp theo, Cố Trạch tự thân cảm nhận được câu thành ngữ ‘đừng trông mặt mà bắt hình dong’ một cách chân thực và đầy ý cảnh. Vị thục nữ vừa mới nhìn qua có chút ngượng ngùng đó giờ đây đang cầm cái tay của cậu vuốt ve, đầy mặt… chảy nước miếng? thật sự là chảy nước miếng đi, hai con mắt kia qảu thật đang phát sáng gần như sắp đem mắt cậu chói mù rồi.
“ây da, Tiểu Trạch à, làn da của cậu thật non nớt, sờ lên vừa mềm vừa trơn, so với tay con gái như tôi còn muốn non , quả là làm người đố kị mà. Mau cùng tôi nói cậu bảo dưỡng như thế nào rồi chỉ tôi với. Cậu cũng không biết đâu, những năm này tôi tiêu phí rất nhiều tinh lực để da mình không bị thô ráp, nhưng mà làm cẩn thận như thế nào cũng không so qua một đứa con trai, thực giận mà!”
Cố Trạch bị phi lễ, nghe trong miệng thục nữ bùm bùm toát ra một đống lời nói không thục nữ chút nào làm cậu giật mình. Trên tay bị sờ nơi này, xoa bóp nơi đó, sức lực khống chế rất tốt, không làm đau cậu. Nhưng cậu thân là con trai, là con trai chưa nói chuyện yêu đương với ai lại bị một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp vuốt ve như vậy, cậu tỏ vẻ cậu cũng biết mắc cỡ được không?
Vẻ mặt có vài phần xấu hổ, Cố Trạch muốn rút cái tay bị nắm trở về nhưng làm vậy thật giống cậu chuyện bé xé ra to, nên để mặc kệ tùy ý Phương Dao sờ đủ rồi tự buông ra. Bất quá trải qua tiểu nhạc đệm này, cậu đối Phương Dao đã tự nhiên hơn trước, khoảng cách của hai người cũng được kéo gần lại, nội tâm cậu cũng thở ra nhẹ nhàng.
Nói thật, lúc trước nghe thấy bối cảnh của Phương Dao cậu có chút lo lắng cậu và cô không hợp nhau, cậu chưa có kinh nghiệm cùng một thiên kim tiểu thư ở chung, dù vị này tính tình ôn hòa không kiêu căng tùy hứng. Dù vậy, gia thế vẫn còn đó không có khả năng sẽ là con thỏ trắng nhỏ yếu ớt.
Như bây giờ, dù tính cách Phương Dao ngoài ý muốn của cậu nhưng cũng không phải không chấp nhận được, có thể nói là một phương diện khác ‘bình dị gần gũi’ khác đi? Dù sao cậu bị sờ sờ tay gì đó cũng không bị mất miếng thịt nào, nhưng tay cậu được một cô gái khen là trắng nõn như vậy không biết cậu nên cảm thấy quang vinh hay sao nữa?
Ấn tượng của Phương Dao đối với Cố Trạch cũng tương tự, ấn tượng của cô đối với cái vị con út ‘âm trầm, khó ở chung’ của chú Cố rất thích.trước khi tới đây cô nghĩ nếu Cố Trạch giống trong lời đồn giống nhau, cô chỉ đến thăm một chút rồi đặt phòng tại khách sạn mà ở, việc này không gây trở ngại gì đến cô.
Nhưng hiện tại mới biết cái gì là lời đồn, chú Cố cũng vậy, rõ ràng Cố Trạch rất hoạt bát, dù lần đầu gặp cô có chút ngại ngùng nhưng cũng không có tính tình xấu gì, trừ lúc cô đột nhiên ‘nhiệt tình’ làm kinh hách một chút, thái độ của cậu rất tự nhiên hào phóng, chỗ nào hướng nội? -- -- Cha Cố tỏ vẻ đầu gối ông đau quá -- -- quan trọng nhất chính là , Cố Trạch lớn lên trắng nõn sạch sẽ, khuôn mặt đẹp hoàn toàn phù hợp yêu cầu thẩm mĩ của cô, cô thích nhất nam sinh sạch sẽ giống như mang ánh sánh ấm áp.
Ấn tượng của Cố Trạch đối Phương Dao không tồi, ấn tượng của Phương Dao đối Cố Trạch rất tốt, tuổi hai người chênh lệch không nhiều, Phương Dao lại là người đi du lịch khắp nơi, kiến thức nhiều, nói đến đề tài của con gái cũng không có gì khiến hai người xấu hổ, quả thực là hợp phách với nhau, tâm đầu ý hợp.
Ngắn ngủn một ngày, hai người này dù không có trong đêm lạnh ngắm trăng sáng, triết học nhân sinh, vào sinh ra tử nhưng tuyệt đối là trò chuyện vui vẻ, chỉ gặp nhau một lần mà như cố nhân. Buổi tối, chờ cha Cố cùng anh hai Cố lòng tràn đầy lo lắng trở về lập tức vui mừng -- -- con trai/ em trai thật sự trưởng thành rồi.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- HE
- Nam Chính Hắn Không Phải Người
- Chương 9