Chương 5

Trong tiệm cà phê trên con đường phồn hoa náo nhiệt nhất của thành phố S, tại vị trí gần cửa sổ có một cô gái mặc một chiếc váy liền áo bó sát người, biểu tình hoảng hốt nhìn cảnh vật ngoài phố, ánh nắng chiếu xuyên qua cửa sổ thủy tinh, dừng trên gương mặt được trang điểm tỉ mĩ làm tôn lên vẽ đẹp diễm lệ.

“Thật sự … trở lại rồi.”

Cô gái cuối đầu, nhìn ảnh ngược của mình trong tách cà phê nhỏ, đó là gương mặt chưa trải qua cực khổ cùng vất vả. Là một gương mặt trẻ tuổi, xinh đẹp, khí phách hơn người, đây là mặt của cô, nhưng không có thần thái lạnh lùng, cao ngạo, vô ưu mà kiếp trước từng trải qua.

Chỗ nào giống?

Khóe miệng cô gái cong lên vẽ ra một độ cung châm chọc, móng tay sơn màu đỏ miết theo đường cong của tách cà phê, lại nhìn ảnh ngược của cô trong tách. Dù nhìn cô có xinh đẹp như thế nào, đôi mắt của cô cũng không còn ánh lên vẻ tự tin, kiêu ngạo. Thay vào đó là đôi mắt đen như mực, nặng nề, căm hận vốn không hợp với độ tuổi của cô.

Cô về rồi!

Chưa có giây phút nào cô cảm nhận được ánh mặt trời ấm áp của ngày xuân chân thật như vậy, cô trở lại rồi, từ kết cục thù hận, ngập tràn nỗi tuyệt vọng, thống khổ, nhục nhã, cô quay về lúc bắt đầu. Cô sẽ không lại thua, cô nắm giữ tương lai sau có thể sẽ thua được?

Tử khí trong mắt cô bị ngọn lửa thù hận nóng bỏng thiêu rụi, bây giờ chỉ còn lại sự điên cuồng, cố chấp. Cô tuyệt vọng, thống khổ, gặp phải nhục nhã, … Một ngày nào đó cô sẽ đem những điều bất hạnh này trả lại tên kia, làm cho hắn cũng nếm thử tư vị cầu mà không được rồi lại bị người mình hận nhất đạp dưới chân là cảm giác như thế nào.

“Tôi sẽ không thua.”

Cô gái bẩm lẩm một mình, nhìn chính mình qua tách cà phê. Giọng nói bình tĩnh quỷ dị, dưới ánh nắng lại xuất hiện vài tia lạnh lẽo.

“Tôi sẽ thắng.”

Vẫn là giọng nói không thay đổi, mặt không cảm xúc, cô gái tự hứa với chính mình.

Cô cầm cái muỗng kế bên lên khuấy cà phê, đem hình ảnh của cô trong ly khuấy theo, giống như đem quá khứ của mình cũng cùng nhau khuấy vào: Từ giờ trở đi, cô sẽ đem tất cả những điều biết trước làm ưu thế, cô sẽ không thua, cô sẽ thắng, không ai có thể ngăn cô lại!

Đem cà phê đã lạnh uống hết, hương vị đắng đắng bắt đầu lan ra, tràn vào yết hầu chảy vào thân thể, lan đến khắp người, đốt đến trái tim u buồn của cô nhảy lên, một tiếng một tiếng, như đang cổ vũ cho cô -- -- cô sẽ thành công đạp tên đó dưới lòng bàn chân!

Tính tiền, cô gái quấn lọn tóc trước ngực vào ngón tay, cầm theo túi xách đi ra ngoài, giày cao gót gõ trên mặt đất phát ra tiếng vang ‘cộp, cộp’, như tiếng trống vang lên báo hiệu chiến tranh của cô đã bắt đầu.

Nhưng, vừa mới bước ra tiệm cà phê, cô vô tình nhìn thấy trên chiếc xe dừng đèn đỏ trước mặt, do cửa sổ xe kéo xuống một nữa, một gương mặt quen thuộc làm cô phải ngây ngẩn cả người. Cô giống như người điên lao đến, không quan tâm đến ai mà chỉ muốn giữ chặt người đàn ông kia.

“Anh Thần!”

Người đàn ông trong xe vì hành động của cô gái làm giật mình, phản xạ có điều kiện tránh né bàn tay cô, trong mắt hiện lên ánh sáng lạnh.

Đèn đỏ chuyển qua đèn xanh, xe khởi động bị trật đường, chạy lên lối đi bộ. May mắn tốc độ xe không nhanh, người đàn ông lại phản ứng mau thắng xe kịp thời mới tránh cho một thảm họa xảy ra. Nhưng dù vậy vẫn liên lụy đến một vị người qua đường vô tội.

Người đàn ông nhíu nhíu mày, mở cửa xe, từ trên xe đi xuống đến bên vị người qua đường bị té ngã trầy da kia. Đến khi thấy rõ mặt người qua đường, trên mặt người đàn ông càng không vui. Cảm xúc không vui này dành cho vị đầu sỏ gây tội còn đang hoang mang, chóang váng.

“Cậu có sao không?”

Cái vị người qua đường xui xẻo đó đúng là Cố Trạch. Vốn tâm tình cậu rất tốt, thật vất vả thoát khỏi sự bảo hộ của A Gia, A Ích chạy trốn ra ngoài chơi một mình thật thoải mái. Ai ngờ lại bị miệng quạ đen của cha Cố và Anh hai Cố gì mà ‘một người không an toàn’, ‘ bị lừa bán’,… linh tinh nói đúng rồi.

Vừa mới một mình đi vài bước cậu liền gặp tai bay vạ gió, may mắn người ta thắng lại kịp, bằng không cậu không chết cũng thành người què.

Vấn đề ở đây là đường cậu đang đi chính là lối đi bộ đó, lối đi bộ, không phải dùng vòng bảo hộ phân chia mà chuyên môn dùng gạch nâu lót đường cao 20 – 30cm làm lối đi bộ. Trừ phi là say rượu lái xe, người bình thường sau có thể chạy lên? Ngại bánh xe quá trâu bò muốn biểu diễn kĩ năng xe bay phải không?

Nhìn lên chỉ số may mắn giá trị âm, Cố Trạch thở dài. Cậu xoa xoa cái mông bị đau do cùng đất mẹ chào hỏi và cái chân bị va chạm, từ từ đứng lên. Lúc này cậu nghe được tiếng của đối phương dò hỏi, tuy là giọng nói cứng ngắc nhưng không có mặt trái cảm xúc , lại trấn an nội tâm đang tức giận của cậu.

Đồng thời cậu cảm giác trên vai trái nặng một chút, một bàn tay vòng qua sau lưng cậu ôm eo, dùng sức một chút, nâng cậu đứng dậy.

“ Tôi không sao… Shhh…..”

Cậu vẫy vẫy tay tỏ vẻ không sao liền hút một ngụm khí, cậu vén tay áo trái lên xem, phát hiện trên cánh tay lại có một vệt xước dài, đã trầy da, rướm máu, dính loang lổ trên ống tay áo trên người, hiệu ứng hình ảnh quả thật có chút thê thảm.

Cậu thử cử động cánh tay một chút, dù lúc đầu rất đau nhưng từ từ không cảm thấy cái gì, chỉ là cảm thán cánh tay trái của mình thật đáng thương quá, vết thương lúc trước còn chưa lành đâu lại bị thêm vết thương chồng lên nữa. “ Không có chuyện gì lớn, lần sau lái xe nên cẩn thận … Là anh?!”

Nhìn về người gây tai nạn , Cố Trạch kinh ngạc kêu ra tiếng, ngay lập tức hai chữ ‘báo ứng’ từ trên trời giáng xuống đầu cậu : “Lần trước ở trung tâm thương mại đυ.ng phải anh, lần này trên đường đổi lại anh đâm xe lên tôi, thật là… thật có duyên quá.”

Người đàn ông nghe Cố Trạch nói, khóe miệng cong lên lộ ra một độ cung rất đẹp, dù nhạt nhưng rất đẹp trai đến mù mắt chó: “Chính xác rất có duyên.”

Giọng nói của người đàn ông vẫn êm tai như cũ, Cố Trạch lại cảm thấy có vài phần mất tự nhiên, không biết do khí thế của người đàn ông quá mạnh hay hai chữ ‘có duyên’ kia dừng ở trong tai cậu thêm một phần ý nghĩ khác.

Nhìn thoáng qua người đàn ông, Cố Trạch hơi gục đầu xuống: Có lẽ cậu suy nghĩ nhiều rồi? Xem lại những câu đối thoại giữa hai người, cậu hoàn toàn tìm không thấy có cái gì hàm nghĩa sâu ở đây cả. Nhiều nhất là cảm giác bất đắc dĩ không biết là nên khóc hay cười mà thôi.

Cậu không quen cùng loại người này giao tiếp, họ không giả đò làm mặt lạnh, không cười tủm tỉm ôn hòa, cũng không bạo nộ giận dữ, mà chỉ nhàn nhạt nhìn bạn, khiến bạn không thể đoán được, không thể phán đoán có nguy hiểm hay không.

Trắng ra là mạch não của cả hai không nằm trên một kênh, cậu không biết được đối phương là vui hay tức giận. Cũng không thể tự tiện quyết định hành động làm đối phương không vui. Trực giác của cậu nói rằng, nếu chọc trúng tim đen của đối phương , chịu xui xẻo chính là bên ta.

Thấy Cố Trạch tiếp tục cúi đầu chơi trò im lặng, tay của người đàn ông dùng sức một chút, Cố Trạch càng dựa vào gần người đàn ông thêm, từ góc độ người khác xem lại giống như cậu được người đàn ông ôm vào trong ngực, mặc kệ hai người đều là con trai, tư thế đó vẫn làm người khác liên tưởng đến một ít chuyện đen tối. (Chỉ có hủ nữ, hủ nam thôi nhé)

Tiếc là biểu tình của cả hai đều tự nhiên như không có gì, một người là không quan tâm đến ánh mắt của người khác, còn Cố Trạch thì không phát hiện tình huống này, cậu đang gắt gao trừng mắt nơi bị thương vừa suy nghĩ làm sau dưới mí mắt của anh Cố cùng cha Cố giấu nhẹm chuyện này, không thì lần sau đừng hòng chuồn êm đi ra ngoài.

Chú ý đến cố Trạch đang rầu rĩ, trong mắt người đàn ông hiện lên vài tia mỉm cười, nhưng nhìn đến vết thương trên tay cậu, ý cười đó tức khắc biến mất chỉ còn lạnh lẽo, liếc mắt nhìn đầu sỏ gây tội một cái.

“Thần…” Cô giá định gọi người đàn ông thêm một lần nữa, lại bắt gặp ánh mắt như thế nhìn cô, cả người lập tức cứng lại, sự vui sướиɠ trên gương mặt như bị một chậu nước lạnh tạc vào người từ trên xuống dưới, sự sợ hãi từ đáy lòng dâng lên, làm cô đứng dưới nắng cũng chịu không nổi run lên một chút.