Chương 18

Cố Trạch im lặng một lát mới hạ giọng nói: “Có thể đi sao?”

Sinh lão bệnh tử, ngoài ý muốn luôn xảy ra thình lình, giống như tai nạn xe cộ hoặc là xuyên qua, những việc này cũng không làm người cảm thấy vui vẻ gì , nhưng cuộc sống như cũ vẫn mỗi ngày tiếp diễn.

“Chỉ sợ còn phải đợi trong chốc lát, xe chúng ta tạm thời bị chặn đường, bên cạnh đường xe chạy đã di dời ra một cái lộ nhỏ để xe cứu thương ra cứu thương ra vào, cho nên phải chờ việc ngoài ý muốn phía trước được xử lý tốt mới có thể khôi phục giao thông.”

“Ân, đã biết.”

Ở bên trong xe đợi vài phút sau, Cố Trạch cũng từ trong xe đi ra, tầm mắt hướng phía sau nhìn thoáng qua. Từ góc độ này của cậu nhìn lại cũng không thể thấy rõ ràng hiện trường tai nạn xe cộ, chỉ có thể thấy những chiếc xe bị tông đến biến hình, còn có những tiếng khóc kêu bi thương . Tại trung tâm ngã tư đường phía trước là hai chiếc xe du lịch nhỏ đυ.ng vào nhau.

Nhẹ than một tiếng, Cố Trạch thu hồi ánh mắt, cậu không dám nhìn trực tiếp hiện trường tai nạn xe cộ liền đem sự chú ý đặt ở trên chiếc xe trông đắt tiền phía trước bọn họ. Nhìnđuôi xe bị đâm đến biến hình, Cố Trạch do dự chút liền đi qua, gõ gõ cửa sổ xe bên ghế điều khiển.

Qua vài giây cửa sổ xe mới kéo xuống, tài xế là một thanh niên tướng mạo hàm hậu khoảng 26, 27 tuổi, mắt to mày dày, lông mày bên trái phía trên có một vết sẹo làm mặt mày của thanh niên này thêm phần hung ác, nhưng biểu tình trên mặt lại thật ôn hòa, hắn cười hữu hảo với Cố Trạch một chút sau mới mở miệng nói: “Xin hỏi có chuyện gì sao?”

“Tôi gọi là Cố Trạch, vừa mới thật xin lỗi đυ.ng vào xe của các anh, chi phí sửa xe tôi sẽ toàn quyền phụ trách, nếu anh tin tưởng toi nói tôi có thể cho anh số di động của tôi.”

Tài xế nghe vậy thoáng hiện lên thần sắc kinh ngạc nhìn Cố Trạch, phảng phất việc Cố Trạch yêu cầu phụ trách thực ngoài ý muốn, rốt cuộc hiện tại không ai đều biết sẽ xảy ra ngoài ý muốn, lần quẹt đuôi xe này cũng không thể xem như sự cố giao thông, liền tính người đυ.ng không bồi thường cũng không ai sẽ quá mức khiển trách.

“Mời cậu chờ một lát, tôi hỏi ý của ông chủ một chút.”

“Mời anh.”

Lại là mấy giây thời gian, cửa sổ xe ghế sau dịch xuống dưới, Cố Trạch đi qua xem, lọt vào tầm mắt chính là một gương mặt có chút quen thuộc, gương mặt này mấy ngày trước cậu mới thấy qua.

Cố Trạch nhướng mày, trong thanh âm không che dấu được kinh ngạc nói: “Là anh?!”

Ánh mắt gười đàn ông dừng trên mặt Cố Trạch, khóe môi hơi cong, cười như không cười nói: “Lên xe.”

Tuy rằng Cố Trạch rất muốn trả lời rằng bé ngoan không nên lên xe của người lạ nói chuyện —— tuy rằng lúc trước bọn họ đã gặp qua vài lần còn phát sinh quá như vậy như vậy ô long, nhưng người đàn ông này vẫn chưa nói cho cậu tên họ , không tính xưng hô Trần đại ca, tự nhiên là xem như người xa lạ. Nhưng đối mặt thái độ hiển nhiên của người đàn ông, Cố Trạch bĩu môi, cho A Gia đang đứng phía sau một ánh mắt liền kéo ra cửa xe đi vào.

Lên xe Cố Trạch phát hiện bên trong ngoại trừ người đàn ông còn có một nam nhân khác, nhìn qua khoảng gần 30 tuổi, khuôn mặt văn nhã tuấn tú, giống Đào Thuật đều là mỹ nam tử, chỉ so Đào Thuật nhiều thêm một bộ mắt kính nửa khung, nhìn qua ôn tồn lễ độ giống như thư sinh thời cổ, nhưng giữa mày lại tiềm tàng một cổ sắc bén không ai có thể bỏ qua, đặc biệt là thời điểm nhìn về phía cậu, trong mắt không chút nào che giấu đánh giá còn kèm theo vài phần tò mò.

Một phút sau, nam nhân kia rốt cuộc thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình chủ động duỗi tay chào hỏi: “Xin chào, cậu hai Cố, tôi là Bạch Xã, ban ngày bạch, xã hội xã.”

Cầm đối phương bắt tay sau buông ra lập tức, Cố Trạch gật đầu: “Xin chào, Bạch tiên sinh.” Bạch Xã này làm cậu cảm giác thật kỳ lạ, không phải giống người đàn ông luôn tỏa ra cảm giác áp bách, mà là một loại cảm giác không thể diễn tả, làm cậu đang ở dưới ánh mặt trời đều phải run lên.

Người đàn ông giật giật, vô tình che khuất ánh mắt Bạch Xã nhìn về Cố làm cậu nhẹ nhàng thở ra, sống lưng thẳng tắp cũng mềm xuống, dựa lưng ghế mềm mại trên xe. Ghế sau của xe này thật sự rộng rãi, có cậu ngồi thêm đều không chật chội, chỉ là…… Cố Trạch nhìn khoảng cách hai người chưa đến một cánh tay, nhìn nhìn bả vai chính mình cùng người đàn ông càng gần nhau, mím môi, cuối cùng không có mở miệng nói cái gì.

“Hiên Viên Thần.”

Người đàn ông đột nhiên mở lời làm Cố Trạch trong khoảng thời gian ngắn không phản ứng lại, chỉ có thể ngơ ngốc nhìn người đàn ông hỏi ngược lại: “Cái gì?”

Người đàn ông cũng không để ý Cố Trạch thất thần, nhìn Cố Trạch mờ mịt, ý cười sâu trong đáy mắt dần dần lan tràn, chỉ là che giấu quá sâu làm người không thể phát hiện: “Nhớ kỹ, tên của tôi, Hiên Viên Thần.”

Sét! Đánh!! Ngang!!! Tai!!!!

Cố Trạch đều bị chấn hôn mê: Hiên Viên Thần, nima! Ba chữ này chính là sự tồn tại cậu nghe thấy sợ hãi nhất giai đoạn này , còn hơn tên của nữ chính, đều làm cậu run sợ trong lòng! Bởi vì vô luận nữ chính muốn huỷ hoại Cố gia cỡ nào thì chỉ dựa vào sức của một người căn bản không có khả năng, mà Hiên Viên Thần, mẹ nó chính là tên của nam chính đó, là chủ nhân của câu nói huyền thoại ‘trời lạnh rồi làm Cố gia phá sản đi’ đó! Trần đại ca Trần đại ca, hắn tưởng Trần đại ca, lại không nghĩ rằng đó là ‘Thần’ không phải ‘Trần’!

Vì cái gì đây? Đến tột cùng là vì cái gì? Rõ ràng nam chính đến thành phố S lúc nữ chính học đại học năm ba, khi đó Cố Trạch mình đây đã tốt nghiệp rồi. Nhưng hiện tại cậu vừa mới học đại học năm ba nam chính vì cái gì đã xuất hiện?! Đáng giận nhất chính là, nữ chính đều đã bị sung quân ngoài tỉnh, anh thân là nam chính chẳng lẽ không nên chạy nhanh đuổi theo qua đó sao? Tới thành phố S xem náo nhiệt gì vậy ?!

Có lẽ biểu tình của Cố Trạch giờ phút này cực kỳ bi thương, dẫn tới hai người ngồi ở kế bên đều kinh ngạc nhướng mày. Đặc biệt là Bạch Xã, tuy rằng anh biết thanh danh Boss nhà mình bay xa, nhưng anh không biết đã bay đến nỗi cậu hai Cố là người không màng thế sự đều nghe đến tên Boos liền bày ra biểu cảm như chết cha chết mẹ, phải biết rằng thành phố S này bọn họ cũng mới đến không mấy ngày đâu.

So sánh với Bạch Xã tò mò, Hiên Viên Thần càng nhiều là không vui, duỗi tay nắm cằm nhỏ của Cố Trạch , cưỡng bách cậu cùng chính mình bốn mắt nhìn nhau hỏi: “Như thế nào, em đối tên của tôi có ý kiến?”

Cằm bị nắm, Cố Trạch không thoải mái nhíu nhíu mày, tính đem cái tay kia vỗ ra. Ngón tay vừa giơ lên cậu kịp thời nhớ tới thân phận của Hiên Viên Thần, vì thế gắt gao khắc chế động tác của mình, nỗ lực cong lên khóe môi,mỉm cười với đối phương đầy thiện ý. (MB: Nụ cười dấu dao)

“Như thế nào đâu? Tên của anh rất êm tai, chỉ là hiện tại em rất ít nghe thấy họ kép nên trong khoảng thời gian ngắn có chút kinh ngạc.”

—— đây là nam chính đây là nam chính đây là trời lạnh cố phá nam chính, cho nên dù mình bị dùng nam chính đùa giỡn, dùng tư thế nắm cằm như tiểu cô nương cũng không thể tức giận!

“Nga, là như thế này sao?” Nhìn da thịt dưới tay bị chính mình nặn ra một vệt hồng nhạt, Hiên Viên Thần ngón tay giật giật, trên cái cằm trơn nhắn cọ vài cái, cái cảm xúc dưới lòng bàn tay mịn màng, co dãn ngoài ý muốn thoải mái, ngay cả độ ấm kia làm anh không thích cùng người dựa vào quá gần đều tựa hồ vì anh điều chỉnh thậm chí làm anh hơi thất thần.

MB: Từ chương này mình sẽ đổi xưng hô của công và thụ nhé. Đoạn này 2 người đã biết tên nhau rồi nên tui sẽ cho 2 người xưng hô thân mật thêm ‘Công : tôi – em, Thụ : Anh – em’. Như vậy các bạn cũng biết ai trên ai dưới rồi nhé. Nói thật mỗi lần đến lúc công xuất hiện tui phải đánh 3 chữ ‘người đàn ông’ đến ớn lạnh luôn á. Dài khϊếp.