- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- HE
- Nam Chính Hắn Không Phải Người
- Chương 17
Nam Chính Hắn Không Phải Người
Chương 17
Phương Dao không biết trong lòng Đào Thuật đang hò hét, cô nghe nói Cố Trạch không vấn đề gì nữa nên nhẹ nhàng thở ra. Cô quyết định sau khi trở về liền hỏi mẹ có bí quyết gì để bồi bổ cho Cố Trạch dưỡng dưỡng thân thể, thanh niên hai mươi tuổi thân thể sao có thể yếu như thế? Nếu già rồi kia còn không phải hai ba ngày liền bệnh vặt? Cần thiết thừa dịp tuổi còn trẻ phải cẩn thận bồi dưỡng, bảo dưỡng cường thân kiện thể!
Kết thúc khám bệnh, Đào Thuật vẫn là kê toa thuốc bồi bổ cho Cố Trạch, để cậu càng mau khôi phục khỏe mạnh. Trước khi đi, anh luôn do dự nhưng vẫn là đối người đàn ông đang còn mịt mờ nhắc nhở một câu, nhắc người đàn ông cần chú ý thân thể của Cố Trạch một chút, đừng chủ quan bản thân mình sẽ không sinh bệnh liền cho rằng những người khác đều sẽ không sinh bệnh, Cố Trạch cùng bọn họ không giống nhau, thân thể yếu ớt rất nhiều.
Nhắc nhở xong cũng không nhìn lại xem người đàn ông có hiểu không liền bỏ chạy tóe khói, có thể nói ra câu này anh đã dùng hết dũng khí cả đời này, còn đứng đó chờ nữa anh chắc chắn mình nhận một cái tát gϊếŧ chết vì tự tiện suy đoán thánh ý của vị kia. Giờ anh chuồn trước là thượng sách.
Người đàn ông đang trầm tư không phải do Đào Thuật ‘vượt rào’ mà tức giận, ngược lại bởi vì câu nhắc nhở này làm anh phải suy ngẫm. Đích xác, anh cùng Cố Trạch khác nhau, cho nên tối hôm qua khi ôm Cố Trạch đi vào giấc ngủ chỉ cảm thấy độ ấm trên người Cố Trạch thực sự làm anh thích, cũng không cảm thấy được độ ấm này kỳ thật đã vượt qua nhiệt độ cơ thể bình thường, cũng bởi vì chính anh chưa bao giờ sinh bệnh, không nghĩ tới Cố Trạch sẽ bởi vì dính chút mưa liền sẽ nhiễm bệnh.
Nếu… Người đàn ông nhớ đến chính mình có vài lần đối Cố Trạch ‘đặc biệt’, ánh mắt trở nên sâu thẳm, mơ hồ hiện lên một vệt ánh sáng màu vàng: Nếu anh thật sự muốn đem Cố Trạch vào phạm vi người một nhà, về sau phải chú ý các mặt tỉ mỉ một chút.
Cố Trạch sinh bệnh như núi rung đất lở, khi hết bệnh cũng mười phần nhanh chóng, chỉ cần dậy ăn chút gì lại ngủ một giấc, đến chạng vạng tỉnh lại khi tỉnh lại lần nữa liền tung tăng nhảy nhót, tinh thần phấn chấn bồng bột tuổi trẻ thanh niên đầy sức sống. Tốc độ hồi phục kiểu này làm Phương Dao phải hô to không khoa học, rốt cuộc một người có cái thể chất suy yếu đến nỗi dính chút mưa xuân liền sốt tới hôn mê bất tỉnh chỉ cần trong thời gian ngắn liền khôi phục đến tinh lực dư thừa, sức sống bốn phía. Liền tính là tận mắt nhìn thấy cũng không dám tin tưởng, lí thuyết và kết quả thật sự không phù hợp a.
Nhưng mặc kệ có khoa học hay không khoa học, Cố Trạch thật sự khỏi bệnh, trên người trên mặt nhìn không ra bất luận dấu hiệu gì sinh bệnh suy yếu, sắc mặt hồng nhuận tinh thần no đủ, một tiểu thịt tươi ngọt nước ngon miệng. Không biết có phải Phương Dao bị ảo giác hay không, cô cảm thấy Cố Trạch sau khi khỏi bệnh , khí sắc ngược lại càng thêm tốt, khi mỉm cười cặp mi cong cong, ngập nước quả thực siêu đáng yêu muốn mạng người.
Đừng tưởng rằng cô khoe khoang thổi phồng, cô đã từng lén lút sau lưng người đàn ông trộm sờ soạng mặt Cố Trạch một lần, kia làn da, chậc chậc, so với lúc trước càng thêm non mịn, trắng như tuyết, trơn nhẵn làm cô đều nhịn không được mà ghen ghét, còn đặc biệt có co dãn, chọc một cái, xúc cảm kia làm phàm nhân chúng ta hoàn toàn cầm giữ không được a,khiến cô ý loạn tình mê hận không thể trực tiếp nhào lên đi gặm hai cái bớt thèm!
Nhìn Phương Dao vây quanh chính mình kêu kêu quát quát, Cố Trạch bất đắc dĩ muốn thở dài, nói cậu cái gì làn da bóng loáng non mịn còn co dãn, còn nói cậu có vòng ánh sáng nhu hòa mỹ lệ vô song quanh thân? Cậu chỉ là một thanh niên ba tốt hai mươi tuổi đều sắp bị cô nói thành nhân yêu nam nữ khó phân rồi? Cậu cũng cẩn thận soi gương quan sát xem hình dạng của mình có biến hóa gì không. Chỉ phát hiện làn da của chính mình chỉ trắng nõn hơn lúc đầu một chút mà thôi, nào có giống cô nàng nói khoe khoang như vậy?
Bất quá cậu cũng biết tại phương diện nào đó, Phương Dao giống như nói không thông ‘chưa đυ.ng tường nam chưa quay đầu’, đơn giản cũng không phải việc quan trọng gì, thôi thì liền tùy cô đi. Bây giờ cậu cần phải làm là đi gặp người đàn ông kia nói một tiếng tạm biệt, sau đó về nhà.
Hành trình tạm biệt thật thuận lợi, người đàn ông không có làm khó dễ giử cậu lại, còn phái tài xế đưa bọn họ một đường thẳng đến cửa Cố gia. Chờ trở lại Cố gia, Cố Trạch cùng Phương Dao mới hoàn toàn thả lỏng lại, tuy nói lúc trước ở trong nhà của người đàn ông ăn ngon uống tốt ở thoải mái, nhưng ổ vàng ổ bạc không bằng ổ chó nhà mình thoải mái. Cũng do sự thoải mái này khiến cậu và Phương Dao xém chút là có bóng ma tâm lý luôn rồi. Buổi tối cha Cố cùng anh hai Cố về đến nhà dò hỏi hai ngày qua đã đi đâu làm gì, Phương Dao không cẩn thận liền đem việc Cố Trạch sinh bệnh nói ra.
Sau đó, không có gì bất ngờ xảy ra, mới vừa trả phép đi học không mấy ngày Cố Trạch lại bị xin nghỉ bệnh, cha Cố cùng anh hai Cố kéo cậu đi bệnh viện làm kiểm tra toàn thân. Đến lúc ra kết luận cậu khỏe mạnh không bệnh gì tưởng đâu đã thoát rồi, cậu như cũ bị lệnh cưỡng chế ở nhà ngoan ngoãn, nghỉ ngơi dưỡng sức mấy ngày, làm ‘bạn chơi cùng’ của Cố Trạch, Phương Dao cũng được đối xử bình đẳng là cấm túc chung, sosad_(:з” ∠)_
Lần này cha Cố cùng anh hai Cố thật sự nổi giận, ước chừng cấm hai người một tuần mới cho phép hai người ra cửa. Thời khắc bước ra khỏi cửa kia, Cố Trạch cùng Phương Dao quả thực kích động thiếu chút nữa khóc ra tiếng, có cảm giác lại thấy ánh mặt trời tự do.
Trong một tuần này, hai người không chỉ có bị nhốt ở Cố gia không được ra cửa chơi đùa, ngay cả máy tính di động đều bị tịch thu, trừ bỏ đi thư phòng tìm chút sách báo, tiểu thuyết đọc cho hết thời gian cũng chỉ có thể ăn ăn uống uống, cuộc sống muốn nhàm chán bao nhiêu liền có bao nhiêu nhàm chán, đặc biệt là có wifi nhưng không máy tính, di động. Đối với hiện tại thế hệ 4.0 không rời đi di động không rời đi internet tới nói có thể so với khổ hình, làm hai người 10/10 khó chịu đã lâu.
Hiện tại lệnh cấm không còn, có thể thấy được hai người vui vẻ biết bao nhiêu, giống như chim nhỏ sổ l*иg, mém chút không có kêu vài tiếng kỉ kỉ sao sao biểu hiện tâm tình vui sướиɠ giờ phút này. Hai vị khốc ca khốc tỷ tay cầm tay, hai mắt đẫm lệ nhìn nhau hồi lâu, sau đó sung sướиɠ vô cùng hung hăng gạt lệ nhanh chân chạy như điên đến nơi họ muốn —— một cái vội vàng ra cửa phê pha, một cái chạy nhanh đi trường học đi học.
Xin phép nghỉ bệnh tại trường đại học dễ dàng hơn THPT. Hơn nữa là đại học của tỉnh, tình huống của Cố gia ai cũng biết ai cũng hiểu nên khi cha Cố tự mình xin nghỉ cho Cố Trạch bọn họ tự nhiên không lời nào để nói. Cho nên chờ Cố Trạch trả phép một lần nữa đi học lại cũng không ai biểu hiện ra thái độ ngoài ý muốn nào. Cố Trạch an an tĩnh tĩnh đem chương trình học ngày đầu tiên học xong rồi, cậu thật là một học sinh ngoan ngoãn, chăm chỉ, hiếu học mà →_→ tuy rằng hôm nay chỉ có một buổi sáng này.
Chờ học xong, Cố Trạch dọn dẹp sách vở rồi đi đến cổng trường, có một chiếc xe đang chờ cậu. Tiến vào bên trong xe, A Gia ngồi trên ghế tài xế dò hỏi: “Cậu hai, chúng ta về nhà hay là đi nơi khác?”
“Về nhà đi.”
“Được, cậu hai.”
Được đến Cố Trạch trả lời A Gia khởi động xe lên đường. A Gia lái thực ổn, tốc độ xe cũng là cố ý chạy chậm, thuận tiện Cố Trạch dùng di động lên mạng xem trang web. Cố Trạch lên mạng điểm vào thật nhiều trang wed: từ tin tức kinh tế tài chính đến giải trí lá cải đều xem, thuận tiện nhớ mấy cái danh nhân trong vòng bổ khuyết chỗ trống thường thức của cậu ở thế giới này.
Rầm ——
Đột nhiên thân xe run lên kịch liệt, do đang dừng đèn đỏ, xe cậu đang ngồi bị đâm về phía trước đυ.ng phải một chiếc xe cũng đang đậu phía trước, va chạm liên tiếp làm di động trong tay Cố Trạch bay ra ngoài rơi trên thảm bên trong xe. Bản thân Cố Trạch cũng bị xóc nảy làm thân thể nhào về phía trước, may mắn cậu tay mắt lanh lẹ bắt được lưng ghế ổn định thân thể.
“Cậu hai, không có việc gì đi?”
“Không có việc gì, anh đâu?” Cố Trạch nhíu mày quay đầu nhìn lại, chấn động vừa rồi là từ đuôi xe bắt đầu. “Sao lại thế này?”
“Tôi cũng không có việc gì.” Xác định Cố Trạch an toàn không sao, A Gia cũng quay lại nhìn, do dự một chút liền mở đai an toàn chuẩn bị xuống xe, “Tôi đi xuống nhìn xem.”
Nói, A Gia đã đi xuống xe đóng cửa lại đi tìm hiểu sự tình trải qua. Vài phút sau, A Gia đã trở lại, sắc mặt cũng không tốt: “Cậu hai, phía sau 200m đã xảy ra tai nạn giao thông liên hoàn, chúng ta đây là chịu liên luỵ”. Tai nạn xe cộ xảy ra phi thường thảm thiết, liên lụy lớn lớn bé bé mấy chục chiếc xe, phạm vi sự cố chừng mấy ngàn mét, tử thương không ít, thậm chí còn có một em bé mới mấy tháng cũng vì trận tai nạn xe cộ này mất đi cơ hội ngắm nhìn thế giới, làm anh cực kì khó chịu.
“Còn có phía trước cũng ra chút ngoài ý muốn nhưng không nghiêm trọng lắm.”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- HE
- Nam Chính Hắn Không Phải Người
- Chương 17