Chương 40: End

"Nh... Nhu? Cậu tới từ khi nào a?"Lạc Thiến ngạc nhiên hỏi, bộ đồ trong tay bị đem vứt bỏ dưới đất, hai tay nắm lấy bàn tay của Cố Mạn Nhu. Nét mặt cô ấy có chút không đúng, là chột dạ xen lẫn bối rối.

Cố Mạn Nhu ngước mặt lên cao, làm bộ như tức giận, hờn dỗi, một lời cũng không nói.

Cố Mạc Hàn ngược lại khá bình tĩnh. Hắn cười mỉm, sải chân dài tới ôm bả vai Lạc Thiến, đối với Cố Mạn Nhu nở nụ cười thật tươi.

"Là từ ba năm trước."

Cố Mạn Nhu liếc liếc nhìn đôi tình lữ trước mặt, cảm giác bực bội cứ cuồn cuộn trong lòng. Hai người này vậy mà dám giấu cô ở sau lưng vụиɠ ŧяộʍ yêu đương, hơn nữa còn lâu như vậy. Nhìn ánh mắt chột dạ của Lạc Thiến, cô thật không biết nên làm sao.

Một bên là anh trai ruột, một bên là bạn thân chí cốt... Một người là tổng tài, vừa có sắc vừa có tiền, một người là nhà thiết kế nổi tiếng, trong tay không thiếu thứ gì. Họ ở bên nhau như tiên đồng ngọc lữ, vô cùng xứng đôi. Điều cô sợ là nếu như họ chia tay, hậu quả sẽ ra sao. Khá là ích kỉ vì điều đầu tiên cô nghĩ lại là chia tay, nhưng đó là vấn đề quan trọng. Hai người bọn họ nhìn liền biết thật lòng yêu nhau, nhưng lỡ một ngày xảy ra xích mích, đột ngột nói lời chia tay rồi không thể gỡ giải khúc mắc, chuyện này biết tính sao?

Bất quá, Lạc Thiến nhìn qua rất hạnh phúc, trong đôi mắt nghiêm nghị mọi ngày lại ánh lên niềm vui dễ thấy. Cô ấy là người dám yêu dám hận, so với Cố Mạn Nhu tính cách quật cường hơn rất nhiều.

Lại nói, Cố Mạc Hàn thường ngày lãnh đạm, lại có chút mưu mô, tâm tư sâu thẳm, nay lại dịu dàng hơn, ít nhất là trong mắt chỉ có Lạc Thiến.

Có lẽ là do Cố Mạn Nhu quá nhạy cảm sau khi trải qua bao chuyện với Phó Thừa Duẫn, nên đối với tình yêu có chút đánh giá. Nhưng xem hai người họ như vậy, cô có lẽ lo lắng vô ích rồi.

Cố Mạn Nhu không nán lại lâu, để dành thời gian cho cặp uyên ương này.

Cô đi dạo vòng quanh công viên, hưởng thụ ánh nắng nhàn nhạt và gió thổi man mát.

Hết thảy mọi chuyện đều đã trôi qua, trong người Cố Mạn Nhu đã cảm thấy nhẹ nhóm hơn rất nhiều.

Chuyện tình yêu của cô và Phó Thừa Duẫn có chút li kì. Một người luôn hèn nhát chạy trốn, ngỡ tưởng như một bài thơ dang dở bị lãng quên. Nhưng một người lại đuổi, dùng cách cực đoan phải đổi trả cả máu và nước mắt để viết tiếp bài thơ ấy. Một tình yêu không dễ dàng, càng không đơn giản chỉ là yêu. Sự cố chấp vồn vã trong một con người đã biến tình yêu ấy trở thành chấp niệm suốt nhiều năm.

Yêu, không có nghĩa là chiếm hữu, không có nghĩa đối phương là của mình, là vật sở hữu của riêng mình. Trong tình yêu tuy có sự chiếm hữu, song không phải quá nhiều, mà chỉ là một phần cực kì nhỏ. Thay vì bắt ép người ấy yêu mình, chi bằng dùng hành động chân thành nhất để đổi lấy tình cảm...

Phó Thừa Duẫn, một người đàn ông vừa đáng yêu vừa đáng hận.

Một người đàn ông như vậy, tại sao Cố Mạn Nhu lại chịu khuất phục? Phải hay không là do hắn luôn đặt cô ở đầu trái tim, phải hay không do hắn đối với cô quá đỗi cố chấp?

Có một câu nói như thế này:

"Cái giá của hạnh phúc là sự ràng buộc. Cái giá của tự do là cô đơn. Chỉ tiếc con người ta kì lạ thay. Lúc cô đơn lại thèm ràng buộc. Lúc hạnh phúc thì lại muốn được tự do."

Đúng vậy, Cố Mạn Nhu chính là vì như vậy mà dần đem Phó Thừa Duẫn dần đặt vào tim. Cô ở bên hắn, rất hạnh phúc, rất được hắn chiều chuộng. Nhưng những điều đó không thể thay thế được khát vọng tự do tự tại của cô. Nhưng khi thực sự rời xa hắn, cô lại điên cuồng nhớ nhung, cảm giác như trong lòng có một khoảng trống mà không gì có thể lấp đầy được.

Rồi, Cố Mạn Nhu cũng đã nghĩ kĩ càng. Hạnh phúc lớn nhất trong đời người con gái hông phải là được lấy được người chồng giàu có, càng không phải tìm được một người con trai mình yêu, mà là tìm được một người con trai yêu mình sâu sắc… Và sẵn sàng cùng mình chia sẻ mọi niềm vui nỗi buồn, cùng nhau tạo nên một gia đình hạnh phúc viên mãn.

Cố Mạn Nhu đã đạt được hạnh phúc ấy.

Cô ngồi ở ghế đá cạnh bờ hồ, nơi có phong cảnh đẹp và yên bình nhất. Cô đưa tay sờ sờ sau gáy, vết sẹo ngày nào giờ đã biến mất, không một dấu hiệu. Ngày xảy ra tai nạn, khi cố Mạn Nhu đân tỉnh táo, bác sĩ đã nói với cô tất thảy. Rằng sau gáy cô có vật thể lại đã được đưa ra, rằng nó là thiết bị định vị tiên tiến nhất có thể được cấy trực tiếp vào da thịt. Cố Mạn Nhu khi ấy còn có thể làm gì? Là tức giận hồ nháo, hay là khóc lóc trách móc, đòi đoạn tuyệt? Không, đều không phải. Cô lựa chọn bỏ qua và tha thứ, bởi vì người đàn ông kia đã trở thành một phần không thể thiếu trọng cuộc đời cô.

Cố Mạn Nhu, mù quáng khi yêu.

"Đang nghĩ gì vậy?"

Nghe giọng nói quen thuộc, Cố Mạn Nhu quay mặt lại phía sau, Phó Thừa Duẫn liền lướt qua môi cô một nụ hôn. Hắn ngồi xuống cạnh cô, tay vòng qua ôm lấy bả vai nhỏ nhắn có phần gầy guộc của cô.

Cố Mạn Nhu thuận thế tựa vào vai hắn, đôi mắt trong vắt nay nhiễm tầng mờ mịt.

"Chỉ là đang nhớ lại một vài chuyện thôi."

Phó Thừa Duẫn theo hướng Cố Mạn Nhu nhìn, tầm mắt chuyển tới hồ nước sóng sánh đang bị ánh hoàng hôn xâm lấn, cảnh tượng đẹp mắt vô cùng.

Hắn không nói gì, chỉ yên lặng như vậy. Trải qua bao sóng gió, hắn không còn là một người đàn ông mất đi lí trí khi yêu, không còn là một kẻ cuồng vọng, không còn là một người đem đến tổn thương cho người mình yêu nữa.

Tất thảy, mọi thứ đều đã kết thúc, hạnh phúc mới chỉ bắt đầu.

***

Hôn lễ của Phó Thừa Duẫn cùng Cố Mạn Nhu được tổ chức trên sân thượng toà khác sạn xa hoa nhất thành phố. Lấy màu trắng là chủ đạo, ngụ ý sự thanh khiết, tự do, bắt đầu một khởi đầu mới.

Cố Mạn Nhu trong phòng trang điểm, qua bàn tay của các thợ, sau một tiếng đồng hồ rốt cuộc cũng xong.

Váy cưới do Phó Thừa Duẫn chọn, một bộ váy phần trên ôm sát, cánh tay tơ tằm lục mỏng, phần dưới của váy dài và bồng, tựa như nàng công chúa trong truyện cổ tích. Hoạ tiết váy được thiết kế riêng biệt, vô cùng đặc sắc.

Ngắm mình trong gương, Cố Mạn Nhu không ngừng cảm thán về nhan sắc của bản thân, nở nụ cười rạng rỡ.

Đột nhiên từ phía sau Phó Thừa Duẫn tới, vòng tay qua eo ôm, cằm đặt trên vai cô:

"Phó phu nhân đẹp quá."

Cố Mạn Nhu ngẩng cao đầu, vẻ đương nhiên:

"Dĩ nhiên! Ai đó cũng thật có phúc, cưới được một cô vợ xinh đẹp như vậy!"

"Phải phải phải, kẻ hèn mọn này thật có phúc, rích đức bao đời mới cưới được Nhu Nhu xinh đẹp như vậy..."

Phó Thừa Duẫn cười ha hả, xoay người Cố Mạn Nhu lại, ghé sát mặt cô. Cố Mạn Nhu quay mặt đi né tránh nụ hôn của hắn.

"Không cho hôn, lem lớp trang điểm."

Phó Thừa Duẫn không được hôn, có ý làm nũng một phen, nhưng từ bên ngoài có người vào phòng, cắt đứt mạch suy nghĩ.

"Hai người này thật là..."

Là Hạ Du Hạo. Hắn mặc vest bảnh bao, cà vạt nghiêm chỉnh, tóc chia 3-7, nhìn qua rất anh tuấn.

Hắn cười ôn nhu, tiến tới trước mặt hai người.

"Học trưởng! Anh tới sớm vậy sao, hôn lễ còn chưa bắt đầu nữa."

Cố Mạn Nhu đối với hắn cười cười, gạt tay Phó Thừa Duẫn khỏi ôm.

Phó Thừa Duẫn nhìn cô, trong ánh mắt nửa bất lực nửa nuông chiều. Rõ ràng đều có chồng con rồi, lại trước mặt nam nhân thích mình không nhận ra tình cảm của hắn.

Hạ Du Hạo gãi gãi đầu, vẻ ngại ngùng:

"Anh mạo muội tới như vậy là không nên, chỉ là có quà cưới muốn tặng em nên mạo muội như vậy."

Vừa nói, hắn vừa lấy ra một chiếc hộp, bề ngoài hộp màu xanh nước đậm, nhìn qua rất sang trọng. Hắn mở hộp ra, bên trong là một sợi dây chuyền kim cương quý giá. Cố Mạn Nhu cảm thấy quen thuộc, hình như trên thế giới cũng chỉ có ba sợi.

"Món quà quý giá như vậy, em sao dám nhận. Chúng ta quen biết đã lâu, thực sự quà cáp gì đó không cần thiết. Chi bằng anh giữ lại tặng vợ tương lai thì hơn..."

"Nhu, em nói vậy anh buồn. Sợi dây chuyền này tuy quý giá, nhưng so với tình cảm không bằng một góc. Hôm nay là ngày vui của em, anh tới chúc phúc và tặng quà, chỉ vậy thôi."

Cố Mạn Nhu nhìn ánh mắt chân thành của Hạ Du Hạo, ngại ngùng:

"Học trưởng khi đại học giúp đỡ em rất nhiều, em vô cùng cảm kích, nay anh liền tặng em đồ vật quý giá như vậy, em..."

Hạ Du Hạo ôn nhu, kéo lấy tay Phó Thừa Duẫn, nhét vào tay hắn.

"Ai ya, không cần như vậy. Quà em cứ nhận, hôm khác anh ghé thăm, được em chào đón là được rồi."

Cố Mạn Nhu:

"Vậy... Vậy em nhận, cảm ơn món quà của anh. Ngày khác tới nhà, em sẽ mời anh một bữa lớn!"

"Được được, vậy anh ra ngoài trước, hai người cũng mau chóng đi."

Nói rồi, hắn chào hai người rồi ra ngoài.

Phó Thừa Duẫn ăn giấm, có chút hờn dỗi nhìn Cố Mạn Nhu. Cô là đại ngốc, là một cái nữ nhân mù trong tình yêu. Tên đó nhìn cô tràn ngập tình ý, quà cưới đắt đỏ như vậy, cô vậy mà không nhận ra? Hắn cố kìm nén, thề buổi tối sẽ trừng phạt cô ra bã!

***

Cố mạn Nhu được ba Cố dẫn vào lễ đường, giao cho Phó Thừa Duẫn. Hai người nghe đọc lời thề, ba chữ "Con đồng ý" xong đã mở đầu bữa tiệc.

Tần Hạc cũng tới, bau từ tuần lễ thời trang Tokyo về dự tiệc, còn có chút hờn dỗi vì hai người thường xuyên liên lạc mà đến sinh con cũng không nói với hắn, Cố Mạn Nhu chỉ cười cười xin lỗi, hứa bồi thường bộ máy chơi game bản mới nhất, hắn mới xem như hết dỗi.

Người nhà Lâm gia nhận được lời mời nhưng không tới, có lẽ không còn mặt mũi.

Mọi người trải qua tiệc cưới mệt mỏi, khi tiệc tàn cũng là buổi tối khuya.

Đêm hôm đó, Phó Thừa Duẫn nhìn Cố Mạn Nhu liền nhớ tới Hạ Du Hạo cùng món quà của hắn. Hắn vừa tắm xong, bước ra trần trụi, nằm đè lên Cố Mạn Nhu đang đọc sách.

"Anh làm gì vậy?"

Cố Mạn Nhu không vui nhìn hắn. Cả người còn dính nước là nước, cô chịu không nổi.

"Nhu... Đêm nay là đêm động phòng của chúng ta..."

"Anh! Anh không biết mệt sao, ngày nào cũng làm..."

Phó Thừa Duẫn hôn môi Cố Mạn Nhu, ánh mắt chỉ là dục hoả được đốt lên.

"Anh mặc kệ, hôm nay phải "làm"!"

Vừa dứt lời, hắn xông tới như thú dữ, từng bước nuốt trọn Cố Mạn Nhu, ghen tuông thay thế bằng sự hưng phấn.

"Đây là trừng phạt, em là đồ đại ngốc!"

"Để xem ngày mai em làm sao xuống giường, làm sao quyến rũ nam nhân khác!"

"..."

"Duẫn... Anh bình tĩnh một chút! Này!". Cố Mạn Nhu bực mình, đẩy hắn từ trên người mình xuống.

Phó Thừa Duẫn bị ghét bỏ, như đứa trẻ hờn dỗi nhìn Cố Mạn Nhu.

"Em không cần anh rồi..."

Cố Mạn Nhu nhìn người đàn ông ấu trĩ trước mắt, không biết nên đối với hắn như thế nào. Cô thở dài, bình tĩnh đem hai tay ôm mặt hắn.

"Nghe đây, em là vợ của anh, nhất định sẽ không có nam nhân khác, anh không cần thiết phải ghen tuông."

"Em yêu anh mà, chỉ yêu mỗi mình anh thôi, sao có thể đi quyến rũ nam nhân khác?"

Phó Thừa Duẫn hai mắt sáng lên:

"Không được, vợ anh đẹp như vậy, giỏi như vậy, có người đàn ông nào không thích? Nhu, anh không an tâm..."

Cố Mạn Nhu cười cười, cụng trán hắn:

"Chồng em cũng vừa soái vừa nhiều tiền, bao người phụ nữ nhòm ngó?"

Phó Thừa Duẫn á khẩu không nói được gì, hắn vẫn là đem Cố Mạn Nhu đè dưới thân mà động.

Hắn vừa "làm" vừa thì thầm, và mỗi câu nói của hắn đều được Cố Mạn Nhu đáp lại.

"Anh yêu em, Nhu, yêu em nhiều lắm..."

"Ừm, em cũng yêu anh..."

Tình yêu, từ hứng thú tới thích, từ thích tới yêu, từ yêu thành sâu đậm, từ sâm đậm thành chấp niệm một đời. Nhưng dù có trỉa qua bao thăng trầm, bao giai đoạn, thì yêu, cũng chỉ là hướng tới hạnh phúc...