Chương 29: Chạy trốn

"Tỉnh? Mau ăn chút cháσ ɭóŧ dạ, anh vừa nấu xong, còn nóng hổi."Cố Mạn Nhu cả người ê ẩm nhìn hắn không nhúc nhích. Phó Thừa Duẫn cũng thực độc ác. Hắn đối với cô vô cùng thô bạo, hoàn toàn không thương tiếc chà đạp cô một đêm, cả thân thể chỉ toàn vết xanh tím như vừa bị bạo hành, có vị trí sau lưng không hiểu sao rỉ máu, vết cào hiện lên rõ.

Phó Thừa Duẫn nhẹ nhàng đỡ Cố Mạn Nhu dậy, vòng cánh tay qua gáy giúp cô cố định thân thể, tay khác múc một thìa cháo đưa lên miệng thổi, rồi lại đưa tới miệng Cố Mạn Nhu.

Cố Mạn Nhu quay mặt đi, ánh mắt vô hồn nhìn ra chỗ khác.

"Ngoan, ăn để khoẻ, bồi bổ thân thể."

Cố Mạn Nhu rốt cuộc chịu mở miệng nói, nhưng lời nói ấy như tạt một gáo nước lạnh vào mặt Phó Thừa Duẫn.

"Khoẻ để anh tiếp tục hành hạ, rồi vứt bỏ tôi như rẻ rách sao?"

Phó Thừa Duẫn đặt thìa cháo xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi Cố Mạn Nhu. Hắn vuốt mái tóc mềm mại của cô, lại vuốt vuốt gò má gầy.

"Anh chưa từng vứt bỏ em, là em rời đi trước."

Cố Mạn Nhu lười so đo với người đàn ông bướng bỉnh ngạo mạn này. Cô không hé miệng nửa lời, mặc kệ hắn thích làm gì thì làm.

Phó Thừa Duẫn ôm Cố Mạn Nhu vào nhà tắm, tắm rửa sạch sẽ rồi bôi thuốc cho cô. Hắn nhìn những vết thương chi chít trên thân thể trắng nõn kia, lìng hiện lên tia thương xót, hối hận. Hắn đáng lẽ nên nhẹ nhàng hơn thay vì đánh mất lí trí làm đau Cố Mạn Nhu như vậy. Trách cô rời đi suốt ba năm không liên lạc với hắn, trách cô đột nhiên quay trở lại khiến hắn không kìm được nỗi nhớ... Trách hắn ba năm trước quá nhu nhược, bản thân chỉ vì thứ lợi ích cỏn con mà khiến người phụ nữ mình yêu nhất rời đi... Cô hẳn là rất hận hắn, hắn không biết phải làm bao nhiêu để bù đắp vào lỗi lầm của bản thân.

"Chút nữa tới công ty với anh, anh có công việc."

Phó Thừa Duẫn ôm Cố Mạn Nhu trong lòng, ngồi trên sofa xem phim. Hắn chỉ cho Cố Mạn Nhu mặc một chiếc áo phông dài rộng của hắn, quần áo của cô ba năm trước cô đã đem đi không còn thứ gì. Hơn nữa, hắn chỉ muốn cô mặc đồ của hắn, như vậy là biểu trưng Cố Mạn Nhu thuộc về Phó Thừa Duẫn, là người phụ nữ của hắn.

Cố Mạn Nhu khó chịu muốn thoát khỏi kìm hãm, nhưng Phó Thừa Duẫn ôm cô thật sự quá chặt, không thể thoát ra được.

"Tôi cũng có việc ở Lan Á, mau thả tôi ra đi."

Phó Thừa Duẫn hôn hôn má Cố Mạn Nhu, hai bàn tay nắm chặt tay cô.

"Tạm gác lại, anh đã thông báo tới Cố gia rồi, em cứ yên tâm đi với anh."

Cố Mạn Nhu trợn tròn mắt. Hắn vậy mà thông báo tới Cố gia? Tại sao hắn lại bỉ ổi như vậy? Muốn chọc tức ba mẹ cô sao?

Cố Mạn Nhu với với di động ở góc bàn nhưng không với tới, Phó Thừa Duẫn lại nghiêng người lấy giúp, đồng thời mở nguồn điện thoại lên.

Cố Mạn Nhu thấy điềm chẳng lành, quả nhiên đã có hơn 100 cuộc gọi nhỡ từ tối qua đến giờ, tất cả đều là của ba mẹ và anh trai. Cố Mạn Nhu vội gọi lại cho anh trai Cố Mạc Hàn, đầu giây bên kia ngay lập tức bắt máy, truyền đến giọng nam nhân trầm ấm, nhưng cũng tràn đầy lo lắng.

"Nhu, em sao rồi? Đã chạy được chưa?"

Phó Thừa Duẫn đang đặt cằm trên vai Cố Mạn Nhu, nghe được liền cười cười. Hắn không an phận cắn nhẹ vào vai cô, đầu lưỡi linh hoạt liếʍ nhẹ qua làn da mịn màng. Hắn tham lam hưởng thụ mùi hương đặc trưng của Cố Mạn Nhu, quấy phá cô nghe điện thoại.

"Em... Em..."

Cố Mạn Nhu ấp úng không biết trả lời sao, cô muốn tránh khỏi Phó Thừa Duẫn, nhưng hắn đã ôm eo cô chặt chẽ, kìm hãm mọi hành động trốn thoát khỏi hắn.

Cố Mạn Nhu nhìn sâu vào ánh mắt của Phó Thừa Duẫn, cô nhìn thấy một con sói đang vồ tới. Sự chiếm hữu tới điên cuồng biếи ŧɦái của hắn đã doạ sợ Cố Mạn Nhu. Cô muốn chạy, nhưng bị hắn kéo lại. Di động rơi xuống đất, Cố Mạn Nhu chỉ kịp kêu lớn.

"Cứu em! A!"

Phó Thừa Duẫn ném điện thoại ra một xó, kéo Cố Mạn Nhu xộc xệch vào phòng ngủ.

"Duẫn, A Duẫn! Em đau..."

Cố Mạn Nhu gào thét trong vô vọng, cổ tay bị bàn tay lớn của hắn nắm lấy, tựa như chỉ một lực đạo nhẹ cũng có thể bẻ gãy tay cô vậy. Nhưng cho dù có vậy, Phó Thừa Duẫn không dừng lại. Hắn ném Cố Mạn Nhu lên giường, nhanh chóng cởi đồ của chính mình ra, gương mặt lạnh tanh không chút biểu cảm nhìn Cố Mạn Nhu, bao sự ân hận, áy náy lúc sáng đều như tan biến, thay vào đó là sự cuồng nộ tột cùng.

"Em đã biết mình sai ở đâu chưa?"

Cố Mạn Nhu ôm chân hắn, nước mắt chảy dài, đau khổ nhìn Phó Thừa Duẫn.

"Em biết sai rồi, em không nên cầu cứu anh trai, không nên tránh anh..."

"Còn gì nữa không?"

Cố Mạn Nhu nghĩ nghĩ rồi lắc đầu, sợ hãi nhìn hắn.

"Người nhà em cũng thật hiểu em, vừa liên lạc được đều nhắc đến chạy trốn, chạy trốn? Em muốn chạy khỏi tôi như vậy, hiện giờ liền chạy đi, tôi là muốn xem xem, cánh em rốt cuộc lớn đến đâu mà có thể chạy được khỏi Phó Thừa Duẫn này!"

"Không... Em xin lỗi em sai rồi, em không dám nữa... Xin anh tha thứ cho em được không? Em còn đau lắm, khắp nơi đều đau, em sẽ chết mất..."

Phó Thừa Duẫn nâng cằm Cố Mạn Nhu lên, sau khi nhìn đắm đuối liền đẩy cô ngã xuống giường. Âm thanh bị xé của quần áo vang lên chói tai.

"Tôi phải khiến em nhớ lại đâu mới là Phó Thừa Duẫn thật sự! Em nhớ kĩ, Phó Thừa Duẫn đối với em dịu dàng, đó chỉ là thương hại em, còn Phó Thừa Duẫn của hiện giờ mới thực là Phó Thừa Duẫn thật!"

"Nếu tôi còn nghe thấy hai chữ "chạy trốn, cả em và Cố gia đừng hòng yên ổn!"