Chương 27: Thân phận

Lâm lão gia thấy vậy, dùng lực chống cây gậy trên tay, âm thanh va chạm với nền gạch cực kì đanh thép."Hỗn xược! Đây là Cố a di, trên con một bậc, thật không biết phép tắc!"

Nói về quan hệ này, đúng là có chút rối rắm. Nội cô cùng Lâm gia gia thực chất hơn kém nhau một bậc, Cố gia gia là bậc cha chú, vì là con út nên cùng Lâm gia gia tuổi tác tương đương, hai người cũng giữ quan hệ luôn ôn hoà, nên đôi khi còn như những người bạn. Cố Mạn Nhu vì lẽ đó nên chính là trưởng bối của Lâm Đồng Đồng, cùng với cô ta không cùng đẳng cấp.

Lâm Đồng Đồng nóng mắt, nhanh chân chạy xuống. Cô ta chỉ tay vào mặt Cố Mạn Nhu hét.

"Dựa vào cô ta? Không có khả năng!"

Lâm gia gia sợ mất hết mặt mũi, chống gậy mạnh mẽ khẽ quát.

"Mau xin lỗi a di, bằng không tiền sinh hoạt tháng này con đừng mong lấy một đồng!"

Lâm Đồng Đồng tính nói tiếp, nhưng vì số tiền ăn chơi liền im lặng, dậm chân quay người đi không nói lời nào.

"Ông!"

Lâm gia gia hừ nhẹ, rất nhanh liền điều chỉnh trạng thái, ngại ngùng nhìn Cố Mạn Nhu.

"Để cháu chê cười rồi, ta sẽ dạy dỗ lại hậu bối, mong cháu rộng lượng đừng để ý."

Cố Mạn Nhu gật đầu, miệng nhâm nhi tách trà.

"Không sao, còn nhỏ chưa hiểu chuyện cũng là đương nhiên ạ."

Lâm lão cười ha ha. Hơn hai mươi tuổi rồi, không tính là nhỏ. Xem ra thường ngày ông đã quá chiều chuộng Lâm Đồng Đồng, khiến cô ta trở nên kiêu ngạo, không hiểu chuyện như vậy.

Cố Mạn Nhu trò chuyện một hồi với ông Lâm, thoáng chốc trời đã trưa, ánh nắng trở nên gay gắt. Thoáng nhìn chiếc đồng hồ quý giá mang phong cách phương Tây hiện đại trên tường, vậy mà đã hơn mười một giờ trưa. Hẳn là do hai người nói về chuyên sâu, việc làm ăn và các việc khác nhau nên mới nhanh chóng như vậy. Lâm lão gia không hổ là người đứng đầu họ Lâm, tư duy, trí óc quả thực khiến cô mở rộng tầm mắt. Người đã trải qua bao sóng gió, cái nhìn về đời đương nhiên rộng rãi, xa vời hơn.

Cũng qua cuộc nói chuyện này, Lâm gia gia cũng có cái nhìn tuyệt đối về đại tiểu thư Cố gia bị thất lạc này, quả thực danh bất hư truyền. Chẳng trách giới thượng lưu nước ngoài lại tung hô cô gái nhỏ này như vậy, hoá ra lại chính xác là thông minh ngoài đời thực. Ông nhìn lại cháu gái Lâm Đồng Đồng dấn thân vào giới giải trí, chỉ có thể thở dài. Vì sao lại là cháu người ta mà không phải con cháu nhà mình a?

"Cũng đã muộn rồi, ta mời cháu ở lại cùng dùng bữa a."

Cố Mạn Nhu cười cười, ngại ngùng cúi đầu.

"Vậy... Làm phiền rồi ạ."

***

Cố Mạn Nhu dùng bữa cùng gia đình họ Lâm coi như xã giao thông thường. Ấy vậy mà cô ngàn phòng ngàn tránh đều trong bữa ăn này bị phá hủy.

"Giới thiệu một chút, đây là A Duẫn, con trai Phó Nguyệt, là tử tôn của một người bạn già của ta. Đây là tiểu Mạn, là cháu gái Cố thúc, bảo bối của Cố gia. Người trẻ ấy mà, cứ làm quen thoải mái, ta chỉ giới thiệu đến vậy thôi."

Phó Thừa Duẫn đưa mắt nhìn Cố Mạn Nhu, chưa từng rời khỏi bóng hình xinh đẹp ấy. Hắn gắt gao nhìn cô một các trần trụi, từng hành động, cử chỉ, từng nét mặt biểu cảm đều rõ mồn một hiện lên trong đôi mắt hắn. Người phụ nữ của hắn, người vợ mà hắn hằng đêm mong nhớ, hiện giờ đột ngột xuất hiện, hơn nữa còn có một thân phận khác!

Cô xinh đẹp, so với trước kia chỉ có hơn, thậm chí còn có khí chất cao quý hơn ngày trước. Một bộ đồ cứng ngắc, nhưng không làm lu mờ vẻ đẹp của cô. Làn da trắng mịn, mái tóc đen tuyền cùng lớp trang điểm nhẹ.

Ánh mắt nóng bỏng như vậy, chỉ có kẻ ngu mới không nhận ra! Vợ chồng nhà họ Lâm cùng Lâm lão, Lâm Đồng Đồng thoáng chốc liền hiểu. Người trẻ bây giờ cũng thật phóng khoáng đi.

Phó Thừa Duẫn không để Cố Mạn Nhu mở miệng. Hắn vẫn là không biểu cảm, lưng thẳng tắp, lời nói ngắn gọn. Hắn dang tay vuốt lấy mái tóc mượt mà của Cố Mạn Nhu.

"Thực ngại quá, Nhu là vợ của cháu, phiền gia gia nhọc lòng rồi."

Cố Mạn Nhu ghét bỏ nhìn hắn, trong con mắt ngỡ ngàng của mọi người hất tay Phó Thừa Duẫn ra khỏi.

"Phó tổng hồ đồ rồi, chúng ta một chút quan hệ cũng không có."

Phó Thừa Duẫn không nói gì, hắn rụt tay lại tiếp tục dùng bữa, cũng không để ý ánh mắt kinh ngạc của mọi người, và con ngươi tràn ngập sự ghen tị của Lâm Đồng Đồng.

Chán ghét, quả thực chán ghét. Hắn thấy trong lòng khó chịu, như có tảng đá nặng đè lên vậy. Ánh mắt của Cố Mạn Nhu không chỉ có ghét bỏ, mà còn có thù hận. Hắn biết cô hận hắn, nhưng ánh mắt đó thật khiến người ta khó chịu.

Bữa ăn ngại ngùng cứ vậy diễn ra rồi kết thúc trong sự tẻ nhạt. Cố Mạn Nhu cùng Phó Thừa Duẫn không ở lại nghỉ mà trực tiếp ra về.

Cố Mạn Nhu chỉ muốn chạy thật nhanh khỏi Phó Thừa Duẫn, bởi vì cô đang rất sợ hãi!

Phó Thừa Duẫn, kẻ giảo hoạt vô liêm sỉ này nhìn cô không rời mắt! Cố Mạn Nhu hiểu rõ nhất hắn là người như thế nào, vậy nên tránh xa hắn càng xa càng tốt.

Nhưng, Cố Mạn Nhu hiểu Phó Thừa Duẫn, đâu có nghĩa là Phó Thừa Duẫn không hiểu cô? Hắn nhanh tay trước lúc Cố Mạn Nhu bước lên xe mà ôm lấy eo cô, nhanh gọn, dứt khoát đem cô tới xe của chính mình rồi phân phó tài xế lái xe cô về nhà.

"Anh điên rồi sao?"