Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nam Chính Hắc Hoá: Ta Chỉ Là Bạch Liên Nữ Phụ!

Chương 2: Trốn

« Chương TrướcChương Tiếp »
Âm thanh sắc nhọn của kim loại vang lên doạ Cố Mạn Nhu sợ xanh mặt. Hai mắt cô ngạc nhiên mở to, da mặt trắng xoá không chút giọt máu nào. Phó Thừa Duẫn làm gì vậy? Hắn xích cô lại sao? Không thể nào! Đây là điều không thể... Hắn trong nguyên tác không như vậy!"A Duẫn à... Anh đang chơi trò gì vậy? Mau tháo dây xích ra giúp em". Cố Mạn Nhu ngại ngùng nói, nhưng tim cô đã đập loạn xạ vì căng thẳng rồi.

Phó Thừa Duẫn gập laptop lại, tiến tới đặt cô lên đùi mình. Hắn dúi mặt vào sau gáy Cố Mạn Nhu, nói.

"Em đoán sai rồi. Đây không phải trò chơi. Đây là dây xích trói em lại"

Cố Mạn Nhu sợ hãi. Nam chính không đúng a. Chẳng lẽ do cô xuyên tới nên nam chủ thành ra hắc hoá rồi?

"A Duẫn đừng như vậy, em sợ..."

Tận lực hết sự đáng thương yếu mềm của người con gái, Cố Mạn Nhu lôi kéo cổ áo Phó Thừa Duẫn lí nhí nói.

"Không cần diễn trước mặt anh a. Anh đều biết tất thảy chuyện em làm rồi"

"Đầu tiên là đồng ý ở bên anh, khiến anh yêu em, không thể sống thiếu em? Anh đều biết đêm ngày 15 tháng 8 năm ngoái, là em cố tình đẩy Lâm học muội đến bên anh, rồi sau đó liền muốn chia tay? Nếu không phải anh lấy được bằng chứng anh bị hãm hại để chụp ảnh, phải hay không em đã chạy rồi?"

Cố Mạn Nhu cứng đờ cả người. Hắn vậy mà biết sự kiện đó là do cô bày? Nam chính thông minh vậy sao...

"Còn nữa, mỗi lần em làm nũng với anh, thật giả tạo"

"Em dám đối với anh như vậy liền nghĩ anh sẽ bỏ qua? A. Em còn muốn chia tay anh đúng không? Mẹ anh cho em bao nhiêu, anh liền đưa em gấp đôi. Điều kiện là ngoan ngoãn ở cạnh anh?"

Cố Mạn Nhu thấy đầu ong ong một tiếng. Trước giờ đều nghĩ mình là thông minh nữ nhân, vậy mà kĩ thuật lại tệ hại và ngu ngốc như vậy. Nam chính quả là nam chính, quả là con cưng của tác giả...

Cô không biết phải phản biện ra sao, bởi vì điều hắn nói đều đúng. Cô không muốn cứ như vậy sống ở đây, cô muốn về nhà! Cô nhớ bà nội quá, dù cho bà ấy là bà nội của nguyên chủ...

"Nhưng... Đâu có gì là mãi mãi? Rồi sau đó anh cũng sẽ ghét em, sẽ cùng người phụ nữ khác kết duyên... Mãi mãi là bao lâu em không muốn biết, em chỉ biết rằng tình cảm của anh sẽ không dành cho em..."

Phó Thừa Duẫn tức giận. Hắn ghì chặt lấy cằm nhỏ của Cố Mạn Nhu, ánh mắt cay nghiệt nhìn cô.

"Không cho phép em nói bậy! Anh chỉ yêu mình em, trong trái tim anh duy chỉ có mình em! "

"Nếu em dám chạy trốn thì hãy trốn cho kĩ, bằng không khi tìm được em, anh sẽ cho em biết thế nào là đau đớn! Nghe rõ?"

Cố Mạn Nhu khóc lóc thảm thiết bị Phó Thừa Duẫn ôm trong ngực. Cả thân thể nhỏ run rẩy, không phải do cảm động mà là do sợ. Hắn là nam chính, hắn đang ôm cô, một nữ phụ bạch liên hoa ác độc! Có phải sau này dù cô có ra nước ngoài ẩn cư, khi nam nữ chính đã ở bên nhau thì cô vẫn bị nữ chính tìm ra hành không?

***

"Bác gái... Bác tới nơi chưa?"

Cố Mạn Nhu trong nhà vệ sinh run lẩy bẩy nói nhỏ vào sợi dây chuyền. Sợi xích sắt dài lạnh lẽo còn nằm ườn kéo ra cửa. Cô phải nói nhanh, nếu không Phó Thừa Duẫn sẽ quay trở lại, đến lúc đó cô chết chắc rồi!

Lại nói đến sợi dây chuyền này. Bên trong nó là thiết bị định vị và liên lạc tinh vi, vì vậy cô đã dùng nó vào lúc này. Mẹ của nam chính quả thực mưu mô, chắc chắn bà ấy đã đoán ra chuyện này, nên mới dặn dò cô như vậy...

Phó Thừa Duẫn ra ngoài mua đồ, hẳn là đến tối mới về, hoặc có thể hiện giờ liền xuất hiện. Cũng không biết phía Phó phu nhân bà ấy chuẩn bị ra sao.

Rầm.

Bỗng dưới lầu phát ra âm thanh lớn cùng cái rung như động đất. Tiếp sau đó, hàng loạt tiếng bước chân lớn tiến gần về phòng cô. Trong khoảnh khắc ấy, Cố Mạn Nhu biết mình được cứu rồi.

Quả nhiên cánh cửa vững chắc ấy bị làm đổ, bóng hình Phó phu nhân như một nữ tướng quân giữa những người lính vest đen tiến vào.

Cố Mạn Nhu nhảy người lên, cũng không để ý sợi xích nặng đang cột dưới chân mình. Cô ôm lấy thân hình của Phó phu nhân, cọ cọ mặt mình vào mặt bà, hôn lên má bà ấy mấy cái. Phó phu nhân như ghét bỏ nhưng có phần vui vì được ỷ lại.

"Cuối cùng bác cũng đến rồi. Bác gái xinh đẹp, anh dũng, trọng tình trọng nghĩa của cháu~"

"Bác biết cháu mong bác thế nào không? Cháu nhớ bác chết mất"

Phó phu nhân đẩy cô ra, ưỡn ngực, hếch mặt khinh bỉ.

"Tôi là vì con trai, không phải vì cô"

"Vâng vâng. Bác cứu con rồi, con gọi bác mẹ nuôi, được không mẹ nuôi?"

Bà không nói gì quay người đi, môi bất giác cười mỉm. Thật ra, bà không ghét Cố Mạn Nhu cho lắm. Quan sát cô mấy tháng nay đều hiểu. Hẳn là muốn chia tay thằng con nhà mình lắm nên mới nhận tiền lập tức như vậy. Đúng rồi...

"Tôi còn chưa quên tờ chi phiếu đó. Con gái lẳиɠ ɭơ hám tiền như cô đừng gọi tôi là mẹ"

Cố Mạn Nhu vừa được cởi xích, vội bám lấy cánh tay bà đung đưa nũng nịu.

"Con xin lỗi mà... Mẹ nuôi của con vừa đẹp vừa rộng lượng như vậy, chắc chắn không tính toán con a"

"Cô đừng nịnh nọt, tôi mới không bỏ qua cho cô!"

"Mẹ~ "

"Hay là... Mẹ đưa con ra nước ngoài?". Cố Mạn Nhu dò hỏi.

Phó phu nhân nhìn cô một chút. Hay là như vậy? Tiện thể bà phải xé ra bộ mặt của Cố Mạn Nhu, xem cô là thật sự hám tiền hay là đơn thuần chán con trai bà.

"Được"

Không đúng. Bà liền bị con bé này dụ rồi. Đã chia tay rồi, cô ta đâu còn liên quan đến bà và con trai a Duẫn? Nếu không phải lời nói đã ra không thể rút vào...

"Yêu mẹ nhất!"

Cố Mạn Nhu chu môi định hôn lên má bà, nhưng bị bà tàn nhẫn đẩy mặt ra.
« Chương TrướcChương Tiếp »