Chương 1: Ngôn tình

" Đây là 2 tỷ, rời xa con trai tôi!"Cố Mạn Nhu nhìn người phụ nữ trung niên cả người là đồ hiệu trước mặt mà cạn lời. Xí, tình tiết giống như trong truyện ngôn tình vậy, chỉ khác ở chỗ người ta là nữ chính còn cô là nữ phụ thôi.

Cô cúi đầu gằm xuống, bả vai run run sắp khóc. Một lúc sau quay mặt lên, cả gương mặt kiều diễm như hoa lê đái vũ đã ngập lệ. Đôi mắt trong như thu thủy kia không ngừng trào ra nước, biểu cảm thống khổ.

"Bác à... Cháu là thực lòng yêu A Duẫn, cháu sẽ không vì tiền mà rời xa anh ấy, cầu xin bác đừng chia rẽ chúng cháu..."

Người phụ nữ như đã trải qua chuyện như thế này, mặt không đổi sắc. Bà rút từ túi xách một tờ chi phiếu ra đặt lên bàn.

"Muốn bao nhiêu cô điền vào"

Mắt Cố Mạn Nhu sáng lên, nhanh như chớp lau hết nước mắt trên mặt. Cô cười hì hì.

"Vậy... Cháu đành nhận lời, chỉ là bên phía a Duẫn..."

Bà ấy khinh bỉ nhìn cô.

"Không cần cô quan tâm!"

Bà ấy đưa cô một sợi dây chuyền, nói một vài lời rồi xoay người rời đi. Bà rất tức giận. Con trai bà đúng là mắt mù mới đem lòng yêu người phụ nữ hám tiền như vậy! Tiền bà không thiếu, chỉ cần cô gái hám tiền kia rời xa con bà, vậy là đủ rồi. Vì một người phụ nữ như vậy mà ngày đêm bỏ bê việc thực tập trong tập đoàn, ngày đêm không quay về nhà nghỉ ngơi, thật chướng mắt!

---

Cố Mạn Nhu cười tươi như hoa, cô bước đi trên con đường dài vắng vẻ mà nhảy múa. Chịu đựng hơn một năm, đây là thời khắc cô đã chờ đợi rất lâu, rất lâu rồi.

Nếu không phải tại tính hiếu kì thì bản thân đã không rơi vào bước đường này rồi.

Một năm trước tỉnh dậy phát hiện bản thân vậy mà xuyên sách, lại xuyên vào nữ phụ bạch liên hoa hiểm độc phá hoại tình cảm nam nữ chính! Thật tức chết! Vậy là trong đầu đã lên một kế hoạch vẹn đường: Trở thành bạch nguyệt quang của nam chính, nhận tiền của mẹ nam chính và chia tay hắn, rồi cao chạy xa bay. Kế hoạch cô đã thực hiện được một nửa, giờ chỉ còn bước chia tay nam chính rồi chạy!

---

"A Duật, chúng ta chia tay đi"

Cố Mạn Nhu ngồi trong lòng Phó Thừa Duẫn nhẹ nhàng nói. Thực tình cô cảm thấy bản thân giả tạo. Bên ngoài làm vẻ thống khổ bất đắc dĩ, bên trong lại đang mở cờ vì sắp được tự do. Tại sao cô lại phải như vậy nhỉ? Không quen biết hắn là ổn, nhưng không ngờ khi xuyên đến đã là bạn gái của hắn rồi... Tình cảnh này, coi như bất đắc dĩ đi.

Phó Thừa Duẫn trợn tròn mắt. Gương mặt sắc cạnh của hắn đen thui như đít nồi, hai mày nhíu chặt, cánh tay đang ôm Cố Mạn Nhu cũng dùng lực xiết chặt lại. Hắn nắm lấy cằm Cố Mạn Nhu như muốn bóp nát nó.

"Em nói gì? Chia tay? Là ai? Có phải mẹ anh đã đi tìm em không?"

Cố Mạn Nhu như bị ép mỏng, cả người đau đớn không chịu được mà ứa nước mắt. Cô chưa từng thấy vẻ mặt này của Phó Thừa Duẫn, cũng không biết hắn sẽ cư xử như vậy. Chỉ là chia tay thôi, đâu có gì to tát?

"Không... Không có. Đau quá... A Duẫn!"

Phó Thừa Duẫn buông cằm cô ra. Hắn đặt cô lên đùi mình ôm lấy, hơi thở ấm nóng nam tính phà vào cổ nhỏ cô khiến cả người khẽ run.

Nam chính trong truyện không như thế này a!

"Vậy thì tại sao đột ngột chia tay? Không phải chúng ta vẫn tốt sao?". Phó Thừa Duẫn nói.

"Là em hết tình cảm rồi. Chúng ta cũng bên nhau một năm rồi, anh cũng biết con người em, có mới nới cũ, không giữ được thứ gì lâu mà"

Phó Thừa Duẫn cười cười nhìn cô, chẳng hiểu tại sao cô lại thấy run rẩy sợ hãi. Cmn nam chính bức người quá, cô có nên đánh ngất hắn rồi chạy không?

"Được. Vậy chia tay, nhưng anh có một điều kiện"

Lòng Cố Mạn Nhu nhảy lên.

"Được, anh nói đi"

Không cần anh nói, tôi cũng sẽ đồng ý. Rồi sau đó, tôi sẽ đi du học, sau này thành công rồi nuôi các tiểu thịt tươi, bước đến đỉnh cao nhân sinh!

Chỉ là vế sau, Cố Mạn Nhu không nói ra.

Phó Thừa Duẫn đang nổi cuồng phong trong lòng. Cô chưa biết điều kiện là gì vậy mà đồng ý rồi? Muốn chia tay, muốn đá hắn như vậy chỉ khiến hắn càng điên cuồng hơn với ý định của mình mà thôi!

"Em ở với anh đêm nay, sau đêm nay em muốn gì đều được"

Cố Mạn Nhu sảng khoái đồng ý. Chỉ là một đêm thôi, đâu có gì đáng sợ? Ngày thường chẳng phải hắn vẫn bám lấy cô ngủ hay sao?

Phó Thừa Duẫn nhìn biểu hiện của Cố Mạn Nhu chỉ muốn bật cười và nói: Ngây thơ.

Buổi tối.

Phó Thừa Duẫn đem Cố Mạn Nhu đến biệt thự của hắn ở ngoại ô thành phố. Hai người cùng nhau ăn tối, xem phim rồi tắm và đi ngủ.

Mọi chuyện thật đơn giản và không có gì đặc biệt. Tâm tư ngây thơ trong mắt Phó Thừa Duẫn ấy cũng không phòng bị. Trong nguyên tác, nam chính có tình cảm với "Cố Mạn Nhu" nhưng là thứ tình cảm thuần khiết, trong sáng lành mạnh. Cố Mạn Nhu hiện giờ hẳn là có suy nghĩ như vậy. Chỉ là cô không hề nhận ra, nam chính theo từng ngày sống với cô đã thay đổi như thế nào.

Buổi sáng.

Cố Mạn Nhu tỉnh dậy trong ánh nắng chan hoà chiếu rọi, phát hiện Phó Thừa Duẫn đã dạy từ bao giờ. Hắn ngồi cạnh cô làm việc, bàn tay và đôi mắt phượng quyến rũ kia chưa từng rời khỏi máy tính.

Cố Mạn Nhu cười nhẹ tính nhấc chân đứng dậy nhưng...

Kenggg.