“Tôi đến phòng khách rót nước cho cô, cô cứ từ từ nghe điện thoại.” Nói xong, rời khỏi phòng, để phòng mình lại cho cô
Hít sâu một hơi, ấn phím nghe máy.
“Alo……”
Qua một phút sau, Hải Lan cầm điện thoại hưng phấn chạy ra khỏi phòng, gấp không chờ nổi hỏi Tiểu Hồ nói ra rót nước, nhưng lại xem phim: “Đây là chỗ nào, Lăng Việt nói muốn tới đón tôi!”
Tiểu hồ ngẩng đầu, cười nhẹ với Hải Lan: “Tôi cũng không biết chừng nào hai người trở về, cho nên trong thời gian hai người rời đi tôi thuận tiện đi du lịch luôn, hiện tại tôi, đang ở Tân Cương.”
Tương đương với cực Tây và cực Nam của bản đồ.
Hải Lan:……
Khóe miệng giật giật, cầm điện thoại, nói với người ở đầu bên kia điện thoại: “Nếu không em cũng đi du lịch xong rồi mới về?”
Người bên kia điện thoại cười lạnh một tiếng: “Em chắc chắn?”
Khoảnh khắc tiếp theo, Hải Lan đã mở miệng: “Đương nhiên là em nói giỡn, sao em có thể vứt bỏ anh, hơn nữa thai phụ như em cũng không thích hợp đi du lịch, đi du lịch cũng phải đi với anh mới có ý nghĩa.”
Cuối cùng Hải Lan hỏi Tiểu Hồ địa chỉ chính xác, sau đó gửi cho Lăng Việt.
Trả điện thoại lại cho Tiểu Hồ, Tiểu Hồ nhìn cô, hơi trêu chọc: “Hình như cô bị chồng quản nghiêm.”
Hải Lan cong môi, không nhịn được cười: “Bị anh ấy quản, tôi vui.”
Hải Lan về tới thế giới này, những thứ chứng minh cho sự tồn tại của cô đều đã dần dần trở lại.
Sau khi Tiểu Hồ xử lý xong mọi việc, Lăng Việt chuẩn bị mang Hải Lan về Khang Thành, nhưng Tiểu Hồ lại thần thần bí bí nói riêng với Lăng Việt vài câu.
Còn nói cái gì, thì Hải Lan không biết, chỉ biết trên đường về mặt hắn đen như đít nồi.
Cho nên ở trên máy bay, Hải Lan mới nhịn không được truy hỏi: “Rốt cuộc Tiểu Hồ nói với anh cái gì, làm anh để ý như vậy?”
Lăng Việt hít sâu một hơi, “Cô ấy nói dựa theo kịch bản của ngôn tình máu chó, nói anh cẩn thận Thẩm Mục Thâm.”
Hải Lan kinh ngạc hỏi: “Có ý gì, chẳng lẽ Thẩm Mục Thâm vẫn sẽ tiếp tục làm ra chuyện gì đó?”
Lăng Việt lắc lắc đầu: “Nói chính xác là cẩn thận con trai Thẩm Mục Thâm – Thẩm Mộ Tề.”
Hải Lan vẫn ngây ngốc, sao lại liên quan tới cháu trai lớn của cô?
Lăng Việt liếc nhìn bụng của Hải Lan, ý có điều chỉ, “Anh nghĩ. Cái cô ấy nói cái anh cần phải lo lắng là cái này.
Hải Lan lập tức hiểu ý của hắn, vuốt ve bụng nhỏ bằng phẳng của mình, rất là kinh hỉ: “Nói như vậy là một đứa con gái!”
Lăng Việt nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.
Hải Lan ngẩng đầu hỏi hắn: “Biết là con gái nên anh không vui?”
Lăng Việt khoanh tay, gương mặt khó chịu, “Không phải, chỉ là biết cải trắng của mình tương lai bị heo ủi, cho nên không vui.”
Hải Lan nhéo nhẹ cánh tay hắn: “Nói ai là cải trắng ai là heo vậy, đó là con gái ruột còn có cháu trai lớn của anh, hơn nữa tên nhóc Tiểu Mộ Tề kia đáng yêu như vậy, lớn lên chắc chắn cũng rất đẹp trai, kết thông gia cũng không có gì không tốt.”
Lăng Việt: “……” Con còn ở trong bụng, đính hôn nhanh như vậy có tốt không?
Hải Lan hơi nhướng mày, ánh mắt mang theo chút cảnh cáo hỏi hắn: “Sao, ghét bỏ Tiểu Mộ Tề?”
Nghĩ đến Tiểu Mộ Tề mềm mềm mại mại gọi hắn chú Lăng Việt, thật ra cũng không ghét gì lắm, chỉ là ôm thái độ chờ mong với ba ruột của cậu nhóc.
…………
Trước khi Lăng Việt đón Hải Lan từ Cam Túc tiếp trở về, đã sắp xếp cho hai nhà cùng nhau tụ họp qua điện thoại, nói muốn tuyên bố một tin tốt, nửa năm qua, tin tốt nhất, chắc là tin Lăng Việt chiến thắng căn bệnh ung thư, thân thể hồi phục khỏe mạnh, ngoại trừ tin này, còn lại đều là tin không tốt, chẳng lẽ……
Trong lòng mọi người đều dâng lên sự chờ mong với tin tốt này, mẹ Hải Lan không dám chắc chắn, nhịn không được đi dò hỏi ý kiến của chị cả mình, vừa hỏi cũng đã một truyền mười, chờ lúc Lăng Việt cùng Hải Lan về đến nhà, trong phòng khách đã ngồi đầy người.
Hải Lan: “……”
Nụ cười trở nên mất tự nhiên, dùng khuỷu tay đẩy đẩy Lăng Việt bên cạnh, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được nói: “Rốt cuộc anh nói với bọn họ cái gì, sao lại gom hết lại nhà em như thế này?”
Một đám quần chúng ăn dưa đều nhịn không được nhìn. vào cái bụng bằng phẳng của Hải Lan.
Hải Lan……