Hải Lan:…… Sao trong khoảnh khắc này, cô lại cảm thấy trên người Nhạc Cảnh Hiên có bóng dáng của Lăng Việt.
Ảo giác?
Chắc là do quá nhớ Lăng Việt, cho nên mới xuất hiện ảo giác, Hải Lan đứng dậy, muốn đến toilet rửa mặt cho tỉnh táo lại, tránh gặp lại ảo giác.
Mới ra khỏi toilet, đã nhìn thấy Nhạc Cảnh Hiên tây trang phẳng phiu dựa lên bức tường ở hành lang, hai tay ôm ngực, ngón tay gõ từng nhịp từng nhịp lên tay mình.
Nghe thấy tiếng bước chân nho nhỏ, mới ngừng lại, ngước mắt nhìn về phía Hải Lan.
Bốn mắt nhìn nhau, Nhạc Cảnh Hiên cười khẽ ra tiếng, giọng nói trầm thấp như tiếng đàn violon gọi tên cô: “Hải Lan à……”
Giọng nói trầm thấp, âm cuối cao, giọng nói mang theo sự mê hoặc lòng người.
Tiếng gọi rất quen thuộc.
Hải Lan ngẩn ra, trong khoảnh khắc đó, cô tưởng như Lăng Việt đang gọi cô.
Trong lúc Hải Lan thoáng sửng sốt, Nhạc Cảnh Hiên đi về phía cô, ngừng ở trước mặt cô, khóe miệng mang theo ý cười dịu dàng, nâng tay muốn vén tóc trên vai Hải Lan đi, lại bị cô tránh đi.
“Em thật sự không nhận ra?”
Hải Lan: “……”
Lúc Hải Lan còn đang nghi ngờ, Nhạc Cảnh Hiên đã cử động cánh tay, thành công nắm được mái tóc mềm mại của cô.
“Em cho rằng anh sẽ thật sự chờ em hai năm sao?”
Hải Lan nghe anh ta nói xong, đôi mắt dần dần trợn to, cuối cùng kinh ngạc nâng ngón tay chỉ anh ta: “Anh, anh, anh……”
Nhạc Cảnh Hiên gật đầu: “Đúng vậy, là anh.”
—— Lăng Việt.
Hải Lan dừng vài phút, mới thoát khỏi sự khϊếp sợ.
Cô nên nghĩ tới sớm hơn, nếu có cơ hội, Lăng Việt nhất định sẽ đi theo cô, thời gian hắn chờ đợi rất lâu, cảm giác chờ đợi, không có người nào rõ hơn hắn.
Hải Lan ngẩng đầu, nhìn về phía người Nhạc Cảnh Hiên mặt Lăng Việt, ôm trán, có chút ảo não: “Đêm hôm qua em hẳn là phải đoán được, anh nói mấy câu thử em, thử xem em có đội mũ cho anh hay không, đêm khuya còn cố ý hỏi chuyện bạn trai của em, lúc nghe thấy em khen bạn trai, một chút cũng không thèm để ý, ngược lại còn rất vui vẻ, đêm khuya còn nói ánh trăng là giống nhau, vậy mà em lại nói ánh trăng trong nước tròn giống với trăng ở nước ngoài, hẳn là em phải nghĩ tới việc anh đi theo em.”
Phản ứng của Hải Lan, làm Lăng Việt hơi nhướng mày, “Biết là anh, chẳng lẽ không vui?”
Hải Lan nghe vậy, gạt tay hắn, trực tiếp trừng hắn, cắn răng: “Không vui.”
Nguyên nhân không vui, cũng không phải là bởi vì Lăng Việt đi theo cô, cũng không phải là Lăng Việt thử cô, mà là ——
“Lỡ như em trở về, anh lại không về được thì phải làm sao bây giờ?” cô sợ đó, đây cũng là nguyên nhân tại sao lúc trước cô không nói muốn hai người cùng nhau trở về, không phải bởi vì bệnh của hắn, mà là bởi vì cái này.
Lăng Việt im lặng một hồi, ánh mắt u ám, nói: “Vậy lỡ như…… Em không trở về được, thì phải làm sao bây giờ?”
Bởi vì đều để ý đối phương, cho nên cũng không dám mạo hiểm.
Hải Lan hít sâu một hơi, nắm lấy tay Lăng Việt, hừ lạnh một tiếng với hắn: “Hiện tại còn có thể làm sao bây giờ, hoặc là cùng nhau trở về, hoặc là cùng nhau ở lại, nhưng nếu cùng nhau ở lại, có lẽ anh phải đối mặt với 2 vấn đề vô cùng nghiêm túc.”
Lăng Việt nhíu mày: “Vấn đề gì?”
Cong môi Hải Lan cười khoe khoang: “Một là vấn đề anh lo lắng nhất, tự đội nón xanh cho mình.”
Lăng Việt:……
“Hai, là dùng thân phận của người khác, nuôi con của mình.”
Lăng Việt:……
Dường như Lăng Việt nghe thấy câu cuối cùng, cũng không quá kinh ngạc, chỉ im lặng, Hải Lan ngẩn người, hỏi: “Anh đã sớm biết?”
Lăng Việt gật đầu: “Lúc làm kiểm tra tổng quát đã biết.”
Lần Hải Lan hôn mê do tai nạn giao thông đó, bệnh viện đã kiểm tra toàn thân cho cô, ngày hôm sau lúc cô tỉnh lại, bệnh viện cũng đã nói kết quả cho hắn, hắn lo lắng Hải Lan quá mức vui vẻ.
“Vậy sao anh lại không nói cho em biết?” cô còn nghĩ sẽ dọa đến Lăng Việt, không nghĩ tới người bị doạ ngược lại là cô.
Sau khi Hải Lan tỉnh lại bỗng nhiên nói đến chuyện của Tiểu Hồ, nên hắn cũng giấu đi, Tiểu Hồ, nói rõ mọi chuyện, hắn càng che giấu, nếu Hải Lan không quay về, vậy thì sau này cô chắc chắn sẽ hối hận, hoặc là nói thứ này sẽ trở thành sự tiếc nuối vĩnh viễn của cô.