Chương 107

“Không, quả thật là anh muốn em làm bạn gái của anh.” Đương nhiên, không chỉ đơn giản là bạn gái.

Hải Lan thở dài một hơi, gương mặt trở nên khó xử: “Nhưng mà em lại không muốn, em có bạn trai, xin miễn nɠɵạı ŧìиɧ.”

Không phải bạn trai, là chồng.

Không phải nɠɵạı ŧìиɧ, là xuất quỹ.

Hải Lan cảm thấy, nếu Lăng Việt ở đây, hắn nhất định sẽ cường thế công khai đánh dấu chủ quyền.

Nhạc Cảnh Hiên bị từ chối, lại không buồn bã chút nào, nhưng càng như vậy, cảm giác quái dị trong lòng của Hải Lan càng mãnh liệt, nếu muốn cô nói rõ cảm giác đó là gì, cô lại không nói được.

Tuy rằng không rõ ràng lắm, nhưng cuộc đi dạo này hiển nhiên, đã không đi nổi nữa.

Nhà hai người cạnh nhau, Hải Lan đề nghị không đi dạo nữa, nhưng cuối cùng vẫn trở về cùng Nhạc Cảnh Hiên.

Dọc theo đường đi, rất yên tĩnh.

Nhạc Cảnh Hiên không nói, Hải Lan cũng không nói lời nào, tuy rằng Hải Thiên còn nhỏ, nhưng cũng biết người lớn không vui, cho nên cũng không dám nói chuyện.

Về đến nhà bởi vì Nhạc Cảnh Hiên nên tinh thần của Hải Lan không được tốt cho lắm, hơn nữa cô cũng lo lắng cho Lăng Việt, thời gian mà Tiểu Hồ quy đổi không chính xác cho lắm bây giờ cô không biết một ngày ở hiện thực, bằng bao nhiêu ngày ở thể giới bên kia.

Hải Lan sợ lúc mình trở về, Lăng Việt đã biến thành một ông lão, mà việc bây giờ cô lo lắng nhất chính là hai năm dài ròng rã này, hắn phải vượt qua như thế nào.

Hải Lan quyết định ngày mai cùng người nhà ăn một bữa cơm, sau đó sẽ lập rời đi.

Nhưng đến hơn 12 giờ đêm, Hải Lan vẫn lăn qua lộn lại không ngủ được, toàn bộ tâm trí đều Lăng Việt.

Lần đầu tiên bị Lăng Việt tra tấn không ngủ được, Hải Lan có ý muốn gϊếŧ chết Lăng Việt, nhưng bây giờ cô lại rất nhớ rất nhớ hắn.

Ngủ không được, ngồi dậy, đi ra ban công.

Ánh trăng ngày mười sáu rất tròn, cùng với bầu trời đầy sao, ánh trăng cũng trở nên vô cùng đẹp, Hải Lan nhắm mắt hít thở không khí buổi tối một chút.

“Khuya rồi không ngủ, không tốt cho sức khỏe.” Giọng nói ôn hòa mang theo sự quan tâm truyền vào tai của Hải Lan.

Hải Lan bỗng dưng mở to mắt, nhìn về phía phát ra giọng nói, thì thấy Nhạc Cảnh Hiên dáng người cao lớn đứng trên ban công bên cạnh, mặc áo ngủ, lộ ra một mảng lớn cơ ngực..tản ra sự nam tính mị lực.

Làm học sinh thời đại giáo thảo, không thể không thừa nhận, tên Nhạc Cảnh Hiên này lớn lên rất đẹp trai, nhưng nếu đem so sánh với Lăng Việt của cô, vẫn là kém một khoảng lớn.

Hải Lan nhớ tới trước kia lúc Nhạc Cảnh Hiên chưa ra nước ngoài, bọn họ thường xuyên đến trên ban công nói về cuộc sống, nói về tương lai, sự đề phòng kia cũng phai nhạt đi rất nhiều.

“Sao anh cũng chưa ngủ?”

Nhạc Cảnh Hiên xoay người, đặt khuỷu tay lên lan can, ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên bầu trời, mang theo một chút cảm xúc không rõ, nói: “Ánh trăng này đúng là giống.”

Hải Lan không nhìn anh ta nữa, cũng nhìn về phía bầu trời đêm, lông mày hơi chọn: “Trong ngoài nước đều cùng một mặt trăng, không có gì khác biệt.”

Nhạc Cảnh Hiên đạm cười không nói, lặng im một hồi, anh ta lại nói: “Tuy rằng rất thất lễ, nhưng có thể nói một chút về bạn trai của em không, anh rất tò mò.”

Hải Lan ngẩn ra, không nghĩ tới anh ta sẽ đột nhiên nhắc tới bạn của cô, nếu anh ta đã tự mình nói có ý với cô, vậy cô cũng phải nói tất cả ưu điểm của Lăng Việt ra, làm anh ta hết hy vọng mới được.

“Bạn trai của em sao, anh ấy biết xuống bếp, có kiên nhẫn, biết săn sóc em, mọi việc đều lấy em làm trọng, cũng hiểu em, trên thế giới sẽ không có người nào yêu em giống anh ấy, hơn nữa đời này của em không thể sống thiếu anh ấy.”

Đồng tử Nhạc Cảnh Hiên hơi co lại, kinh ngạc nhìn về phía Hải Lan.

Trong mấy giây ngắn ngủi, gương mặt kinh ngạc của Nhạc Cảnh Hiên đã bị nụ cười nhạt thay thế.

Hải Lan đang nhớ lại sự hoàn mỹ của Lăng Việt, nhưng lại không cẩn thận nhìn thấy nụ cười kia của Nhạc Cảnh Hiên, tuy rằng nụ cười rất đạm, nhưng lại xuất phát từ trái tim.

“Nghe như em nói như vậy, thì bạn trai của em chắc chắn rất tốt.”

Hải Lan nhún vai: “Người đàn ông tốt nhất thế giới.”

Nhạc Cảnh Hiên hơi mỉm cười, không tiếp tục tìm hiểu nữa, chỉ nói: “Khuya rồi, nếu như ngủ không được, em cũng nên trở về nằm đi.”

Hải Lan gật đầu: “Như vậy, ngủ ngon.”

Tùy theo đi trở về phòng, xoay người nhìn vị trí ngoài ban công, có chút suy nghĩ.

Là ảo giác sao?