Chương 24: Túi thơm
Vương Uẩn không trực tiếp nói Vương Quan Giác đáp thế nào, chỉ cười nói: "Quan Giác thông minh cỡ nào, vẫn luôn được bà yêu thương, sao lại làm bà mất mặt được?"
Nếu lão thái thái còn hỏi tiếp thì chính là không tin Vương Quan Giác. Nàng tin tưởng lời nàng nói rõ ràng như vậy, lão thái thái sẽ biết nàng có ý gì.
Nghe Vương Uẩn nói xong, quả nhiên lão thái thái không hỏi nữa, chỉ là lại lần hạt châu, hạt châu chuyển động có chút nhanh, cạch cạch cạch.
Vương Uẩn cũng có chút nôn nóng, giày dưới váy khẽ nhịp trên đất.
Cô không quen việc nói chuyện với người khác còn phải cân nhắc nhiều lần, trước kia nói chuyện với bạn bè đều là có cái gì nói cái đó. Nếu cả đời phải sống theo kiểu không thể thoải mái như thế, không chừng một ngày nào đó cô sẽ chết ngột.
Nghĩ như vậy, cô lại khâm phục Vương Lâm. Ít nhất khi đối mặt với Tuân Trinh và học trò của y, cô vẫn có thể tự do. Vương Lâm đối mặt với một nhà Nam Dương Vương không biết làm sao giữ được lý trí để quản lý hậu trạch nữa.
"Uẩn Nhi."
Nghe thấy lão thái thái gọi tên mình, Vương Uẩn lập tức thu hồi nội tâm muốn chửi bậy lại, nhẹ nhàng hỏi: "Lão thái thái có gì sai bảo?"
Lão thái thái nói: "Cháu đi rót cho ta chén nước đi."
Vương Uẩn đi đến bên cạnh bàn lấy chén trà Thanh Hoa có hoa văn hoa cỏ, rót chén trà đưa cho lão thái thái: "Lão thái thái, cẩn thận nóng."
Lão thái thái nhẹ nhàng thổi bọt nước trên trà, mặt nước gợn lên từng vòng gợn sóng. Sau khi thổi nguội bớt, bà ta nhấp nhẹ một ngụm cho nhuận họng, rồi giao cái chén lại cho Điểm Thúy đang hầu hạ.
"Nếu như ta không nhớ lầm, năm nay cháu đã mười tám rồi?"
Vương Uẩn nói: "Bà nhớ không lầm, cháu vừa mười tám."
Đáy mắt lão thái thái hiện lên vẻ hoài niệm nhàn nhạt, cảm thán: "Đảo mắt đã mười tám năm rồi, lúc trước cháu mới lớn như vậy." Bà ta vươn hai cánh tay ra so sánh: "Hôm qua cháu còn ở trong tã lót, hôm nay đã lớn thành đại cô nương."
Vương Uẩn cười nói: "Đúng vậy, bây giờ cháu ngẫm lại thời gian của mình cũng cảm thấy trôi qua thật nhanh."
Lão thái thái mỉm cười nói: "Hồi nhỏ sức khỏe của cháu không tốt, luôn khóc, mỗi lần đều cần người dỗ."
"Cháu còn sợ tối, luôn cần người ở bên cạnh, lá gan rất nhỏ."
Vương Uẩn mỉm cười nghiêng tai lắng nghe.
Lão thái thái giống như một bà nội bình thường nói chuyện với cháu gái về những chuyện trước kia. Khác với các bà cháu bình thường, trong lòng hai người đều có suy tính riêng.
"Ai mà ngờ được, bây giờ cháu đã lớn như vậy, ta cũng không đoán được tâm tư của cháu nữa."
Lão thái thái dường như nghĩ tới điều gì đó, quay đầu lại sai Điểm Thúy: "Đi, lấy cái hộp kia của ta ra đây."
Vương Uẩn không rõ nguyên do, căn bản không hiểu gì, không biết lão thái thái hoài niệm tuổi thơ của mình xong giờ lại muốn làm gì.
Điểm Thúy nghe sai bảo, lấy trong ngăn tủ ra một hộp mẫu đơn sơn đỏ cùng một cái chìa khóa đồng, giao cho lão thái thái.
Lão thái thái nhận lấy cái hộp và chìa khóa, không vội mở ra, ngón tay vuốt ve hoa văn mẫu đơn trên mặt hộp, khẽ thở dài: "Nếu không có Lâm Nhi báo cho ta biết, ta cũng không biết Uẩn Nhi cháu đã làm gì."
Vương Lâm?
Tim Vương Uẩn đập hụt một nhịp, liên quan gì đến Vương Lâm? Trong hộp chứa cái gì? Cô đã từng làm chuyện gì?
Tuy không nhớ ra, nhưng trong lòng Vương Uẩn vẫn dâng lên cảm giác căng thẳng mãnh liệt. Chẳng lẽ trước kia cô đã làm chuyện ngu xuẩn gì mà không tự biết, bị Vương Lâm biết được rồi nói cho lão thái thái?
Vương Uẩn chăm chú nhìn lão thái thái.
Lão thái thái nhét chìa khóa đồng vào trong mắt khóa, nhẹ nhàng xoay hai cái, "cạch" một tiếng, hộp mở ra.
Trong hộp có hai tầng, tầng thứ nhất đều chất đống vòng tay châu ngọc gì đó, đều là đồ vật mà lão thái thái thường đeo, không có gì lạ. Lão thái thái cũng không nhìn những viên châu kia, trực tiếp nhấc tầng thứ nhất ra, tầng thứ hai cũng theo đó bại lộ trước mặt Vương Uẩn.
Cho dù đã chuẩn bị tâm lý xong xuôi, nhưng khi nhìn thấy trong tầng thứ hai có thứ gì, Vương Uẩn vẫn không nhịn được thầm mắng một tiếng con mẹ nó.
Tầng thứ hai không có trang sức châu báu gì, chỉ có một cái túi thơm thêu hoa văn hoa lan màu đen, trên hai sợi dây đeo xâu chuỗi ngọc nhỏ mượt mà nhẵn nhụi, không giống kiểu dáng con gái đeo, ngược lại càng giống như là đồ đàn ông đeo.
Vương Uẩn hết sức quen thuộc với cái túi thơm đó, bởi vì hình hoa lan trên túi thơm này là tự tay cô thêu, chuỗi ngọc kia cũng là cô tự mình khâu lên.
Nhìn thấy cái túi thơm này, trái tim Vương Uẩn có ổn định đến mấy, lúc này cũng rối loạn, đó là túi thơm mà cô tặng cho Kỷ Cảnh Thịnh từ rất lâu trước đây.
Bởi vì hiệu ứng cánh bướm của tiền bối xuyên việt, lễ giáo triều Tấn cũng không nghiêm ngặt, con gái tặng túi thơm biểu đạt tình yêu với con trai cũng là chuyện thường thấy.
Lúc trước cô và mấy thiếu nữ sĩ tộc tụ tập một chỗ thường hay nhắc đến Kỷ Cảnh Thịnh, giống như mấy cô gái hiện đại cùng nhau vụиɠ ŧяộʍ thảo luận về bọn con trai.
Túi thơm mà Kỷ Cảnh Thịnh nhận được nhiều vô số kể, Vương Uẩn u mê vì tình yêu, chỉ số thông minh giảm xuống, nhất thời động tâm cũng làm một cái với những cô gái khác, nhờ một tiểu tỳ cùng giao cho Kỷ Cảnh Thịnh.
Lúc ấy cô và nhiều cô gái khác cùng nhau đùa giỡn, cũng cố ý giấu đi thân phận của mình, không tiết lộ gì hết.
Kết quả có thể tưởng tượng được, Kỷ Cảnh Thịnh vứt bỏ như giày rách, không thèm nhìn lấy một cái. Vương Uẩn sớm đã đoán được kết quả sẽ như thế này từ lâu, trong kinh có bao nhiêu cô gái tặng túi thơm cho hắn, cô chỉ là một người không đáng chú ý trong đó, nếu Kỷ Cảnh Thịnh nhận và xem như trân bảo thì mới là chuyện lạ.
Vương Uẩn không để trong lòng, tiện tay đặt vào trong góc không quan tâm nó nữa, mắt không thấy tâm không phiền.
Sau khi Vương Lâm gả cho Kỷ Cảnh Thịnh, cô coi chuyện thích Kỷ Cảnh Thịnh là lịch sử đen tối, đâu ngờ túi thơm sẽ xuất hiện trở lại, còn rơi vào tay Vương Lâm, để cô ta giao cho lão thái thái chứ.
Vương Uẩn lập tức nghĩ đến thuyết âm mưu.
Vương Lâm muốn mượn túi thơm uy hϊếp cô?
Không thể nào, nếu Vương Lâm muốn nguy hiểm thì đã sớm làm rồi, sẽ không chờ đến bây giờ để lão thái sư lấy ra.
Lão thái thái muốn lấy túi thơm ra bắt cô làm việc cho Vương Quan Giác?
Không... Sẽ không đâu... Lão thái thái sẽ không ngu xuẩn như vậy. Nếu bà ta ném túi thơm cho Tuân Trinh cũng là làm mất mặt mũi của nhà mình, lão thái thái không thể làm như vậy. Vậy bà ta làm như vậy rốt cuộc là vì cái gì?
Lão thái thái cầm lấy túi thơm, khẽ thở dài, "Uẩn Nhi cháu trưởng thành rồi, cũng có suy tính của mình."
Vương Uẩn cố gắng bình tĩnh, cười nói: "Thật sao?"
Lão thái thái nhắm mắt thở dài: "Ta biết trong lòng cháu trách ta, trách ta cưỡng ép gả cháu cho Tuân đại nhân, trách ta thiên vị tỷ tỷ của cháu."
Lão thái thái lại nói: "Vương gia chúng ta đã từng xuất hiện không ít người kiệt xuất, nhưng con cháu không có chí tiến thủ, cứ thế suy tàn, đến đời ông nội chúa thì không được nữa."
Vương Uẩn vẫn mỉm cười lẳng lặng lắng nghe, ánh mắt lại rơi xuống mái tóc bạc của lão thái thái. Bà ta đã rất già rồi, là một người phụ nữ một chân bước vào phần mộ.
"Ông nội cháu mượn vinh quang lúc trước cũng để cha cháu và nhị bá kiếm được công việc Hồng Lư tự, tuy rằng thanh nhàn nhưng tốt xấu gì cũng là việc tốt."Lão thái thái từ từ nói: “Nhưng mà dưới cha cháu thì sao? Hai đứa nhỏ nhà đại bá phụ của cháu tính cách đâu ra đấy, quá thành thật, về sau khó thành việc lớn, Linh Nhi tuổi còn quá nhỏ, nghĩ như thế cũng chỉ có Tiên Đồng có năng lực, từ nhỏ đã có đầu óc rồi."
Lão thái thái nói: "Tiên Đồng thông minh, nhưng ta cũng biết tính tình của nó, quá bộp chộp, ngày sau cho dù có thành tựu cũng không làm được địa vị cao gì."
Vương Uẩn nghe lâu như vậy, cuối cùng cũng không nhịn được nữa: "Thế là bà gả cháu cho Tuân đại nhân, chỉ vì những thứ trong tay Tuân đại nhân có thể lót đường cho nó? Nếu bà đã biết nó bộp chộp cần gì phải làm ra những chuyện này?”
Cô tỏ vẻ đồng tình với lão thái thái, nhưng tuyệt đối không thể chấp nhận sự thật lão thái thái vì cháu trai mình mà gả cháu gái cho một lão già.
Lão thái thái nhìn cô, nói: "Vừa rồi mới nói không trách ta, bây giờ lại trách ta thế sao?" Bà ta lắc đầu, lại nói: "Ta biết hành động này của ta đã làm cháu tổn thương, ta cũng không hy vọng cháu có thể không trách ta."
Vương Uẩn nói: "Vậy bây giờ bà nói những thứ này thì có ích lợi gì?"
Cô cũng không thể nào đột nhiên bị lão thái thái làm cảm động đến mức ngu ngơ, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, tỏ vẻ mình đã hiểu, nhất định phải cố gắng vì toàn bộ Vương gia, tranh thủ nhét Vương Quan Giác vào môn hạ của Tuân Trinh.
"Uẩn Nhi, rốt cuộc cháu cũng là cháu gái ruột của ta, sau khi cháu xuất giá, tự ta đang nghĩ ta làm như vậy rốt cuộc có đúng hay không." Lão thái thái lẳng lặng nhìn cô nói: "Nhưng mà ta đã làm, ta cũng không nói nhiều, ta biết cháu không muốn làm việc cho Tiên Đồng. Vừa rồi cháu vẫn luôn ngậm miệng không đề cập tới chuyện học tập của Tiên Đồng, ta cũng đã nhìn ra, cháu không muốn thì thôi vậy."
"Ta cũng biết chuyện Tuân đại nhân không nhắc tới chuyện nhận học trò, nếu ông ấy không muốn, nhét Tiên Đồng vào cũng không có gì tốt."
Vương Uẩn lại không nghĩ tới điểm này, xem ra là cô đã đánh giá thấp kinh nghiệm sống mấy chục năm của lão thái thái rồi. Nghĩ lại cũng đúng, cưỡng ép nhét Vương Quan Giác vào môn hạ của Tuân Trinh, không chỉ Tuân Trinh không thích, có lẽ học sinh của y cũng sẽ không thích cậu ta, làm như vậy ngược lại không có chỗ tốt gì.
Bà ta đặt túi thơm vào trong tay Vương Uẩn, nói: "Giữa cháu và Lâm Nhi đã xảy ra chuyện gì, mặc dù ta không biết, nhưng con bé giao túi thơm cho ta, ta vẫn giữ nó đến bây giờ, giờ mới giao lại cho cháu."
Vương Uẩn nhìn túi thơm trong tay, túi thơm làm từ gấm vóc, đặt ở trong lòng bàn tay có chút mát lạnh.
"Cháu đã gả cho Tuân đại nhân rồi, ta cũng không làm chuyện cầm túi thơm uy hϊếp cháu, tốt xấu gì ta cũng là bà nội chúa, cho dù không phải bà nội cháu thì cũng là trưởng bối của cháu, ta nhất định không làm ra chuyện khi dễ tiểu bối. Cháu nhận đi, lần sau đừng lỗ mãng như thế."
"Bây giờ cháu đã lập gia đình, tâm tư trước kia đều thu lại đi, đối đãi Tuân đại nhân cho tốt mới là quan trọng nhất. Mặc dù không biết trước kia rốt cuộc cháu thích ai, nhưng nếu Tuân đại nhân biết về cái túi thơm này thì cũng không dễ giải thích, cháu tìm thời gian hủy nó đi."
"Bà đã nhìn ra?" Vương Uẩn hỏi.
"Ta sống nhiều năm như vậy, sao ta lại không nhìn ra chút tâm tư giữa các cháu chứ." Lão Thái thái xoa trán: "Cháu đi đi, ta mệt rồi."