Chương 17: Ta muốn làm một du hiệp hơn

Chương 17: Ta muốn làm một du hiệp hơn

Có một vài người già rồi lại giống như là rượu ngon trong hầm.

Vẻ mặt Vương Uẩn hơi vi diệu.

Mặt Lâm Phi Hoa đỏ lên: "Ta..."

Vương Uẩn không hiểu sao lại đau lòng cho hắn, hắn bị cha mình hại thảm rồi. Thiên tài luôn khác người thường, những chuyện Lâm Duy Mậu đã làm, cả Đại Tấn có ai không biết chứ. Đáng thương cho Lâm Phi Hoa bị trói buộc với cha mình, trở thành đề tài nói chuyện của người khác.

Tuân Trinh nắm tay phải, áp lên môi ho nhẹ một tiếng, đi lên giải vây cho Lâm Phi Hoa: "Hữu Vinh, tiếp tục đi."

"Hả?" Lâm Phi Hoa ngơ ngác, mới hoàn hồn lại từ trong hoàn cảnh xấu hổ bị Vương Uẩn vây xem: "A..."

Hắn do dự một lát rồi nói: "Học trò Lâm Phi Hoa, tự Hữu Vinh, nguyên quán là người Nam Trực thuộc phủ Thái Bình, hiện đang theo tộc nhân định cư trong kinh thành...” Âm cuối chữ "thành" được hắn kéo dài thật dài, lại càng ngày càng yếu, về sau không biết nên tiếp tục thế nào nữa.

Tuân Trinh cười nói: "Phủ Thái Bình từng là nơi Lý Bạch ở cuối đời, nếu còn có cơ hội, ta cũng muốn đến thăm quê Hữu Vinh." Lời này chính là đang tìm nấc thang cho hắn xuống.

Ma xui quỷ khiến, Vương Uẩn phụ họa theo: "Nếu có cơ hội, không biết có thể mang ta theo hay không."

"Tiểu hữu chịu được thuyền xe mệt nhọc, ta nhất định sẽ mang tiểu hữu theo." Tuân Trinh mỉm cười.

Vương Uẩn nghe vậy, trong lòng vô cùng kích động. Nếu có cơ hội đi du lịch tới các danh lam thắng cảnh, trải nghiệm văn hóa nông canh chưa bị nền công nghiệp phá hủy, danh thắng, chốn xưa chưa bị thành thị cắn nuốt, nhất định cô sẽ không bỏ qua. Huống hồ, cổ đại không giống hiện đại, mỗi một danh thắng nổi tiếng hiện đại đều người người tấp nập, cổ đại lại thường ít dấu chân người, yên tĩnh khó có được.

Nếu thật sự có cơ hội, cô sẽ không hâm mộ Vương Lâm nữa. So với trạch đấu, cô càng muốn chèo thuyền du ngoạn giang hồ, đó mới là cuộc sống mà cô hướng tới. Đáng tiếc cô không phải nam nhi, nếu cô có thể xuyên thành nam nhi, kết bạn với hai ba tri kỷ bạn tốt, giống như những tao nhân mặc khách tiêu dao sơn thủy, than thở hoài cổ, thì cô cũng không có gì tiếc nuối.

Lâm Phi Hoa cũng cười: "Đương nhiên là có cơ hội. Nếu tiên sinh và sư nương muốn đi, ta chắc chắn sẽ đi cùng tiên sinh và sư nương, tận nghĩa bản địa."

Nói đến quê hương của mình, Lâm Phi Hoa bớt xấu hổ hóa đi nhiều, cũng thêm vài phần kiêu ngạo: "Phủ Thái Bình tuy không đẹp tuyệt trần như quê nhà Trường Canh và An Khang, cũng không có khí thế hiển hách của hoàng thành như kinh thành nơi Gia Nghi sinh ra, nhưng sơn thủy hữu tình, Tạ Diễu cũng từng gọi nó là Sơn Thủy Đô."

Thần sắc và giọng điệu của hắn rất giống hướng dẫn viên du lịch hiện đại giải thích cho các khách du lịch. Vương Uẩn dở khóc dở cười, Tuân Trinh tìm chỗ cho hắn xuống nước rất khéo léo. Lâm Phi Hoa tốt xấu gì cũng không phải đào hố chôn mình như trước kia.

Phương Dĩ Mặc không cam lòng bị Lâm Phi Hoa coi thường, dùng giọng điệu kì quái nói: "Tiểu Hoa Nhi, ngươi thế này là không phải rồi rồi. Ngươi chỉ nghĩ đến Trường Canh, An Khang và Gia Nghi, chỉ khen ngợi cố hương của bọn họ mà không nhắc tới với ta. Đám người phương Nam các người thật là cay nghiệt."

Những người phương Nam bị trúng đạn: “…”

Lâm Phi Hoa tỏ vẻ không muốn để ý tới hắn.

Tề Tĩnh Thiện cười khẽ: "Ngươi nói một câu đánh chết một thuyền người còn không phải là quá cay nghiệt sao?"

Thỏ trắng La An Thái vội hoà giải: "Tam Tấn* trong ngoài đều có núi sông, nhiều nghĩa sĩ khẳng khái, từ thời Nghiêu Thuấn đến nay có nhiều hiệp khách nghĩa khí, tự nhiên cũng là đất địa linh nhân kiệt."

*Tam Tấn: ba nước Hàn, Ngụy, Triệu thời Chiến Quốc.

Phương Dĩ Mặc cười tủm tỉm nói: "Trường Canh, ngươi xem ta có giống hiệp khách không? Ta thật muốn làm hiệp khách, "mười bước gϊếŧ một người, ngàn dặm không lưu hành", cả ngày đều sống như vậy, không cần mệt đến chết."

La An Thái: ... Đương nhiên là giống.

Lư Tử Khải: "Tử Thận ngươi bây giờ cứ đi hỏi Trường Canh, xem Trường Canh đáp thế nào. Ngươi không giống du hiệp, giống du côn vô lại hơn."

Phương Dĩ Mặc gần như nhảy dựng lên, mắng: "Phi phi phi!"

Cả đám nói cười châm chọc một hồi, đến khi Lâm Phi Hoa hết xấu hổ, Tuân Trinh mới thu lại ý cười thản nhiên, nghiêm mặt nói: "Đám học sinh này của ta hơi bướng bỉnh."

Vương Uẩn thấy bọn họ không hề cứng nhắc thì trong lòng cũng vui vẻ. Cô không muốn ở chung với đám thư sinh cả ngày chi, hồ, giả, giả, dã, tư duy cũng cứng ngắc. Các học trò của Tuân Trinh rất giống học sinh thời kì Dân Quốc tiếp xúc với giáo dục phương Tây, hiểu biết Tây - Đông, tinh thần phấn chấn, hăng hái.

"Bọn họ giới thiệu cũng đến lượt ta, trước đó chưa chính thức giới thiệu với tiểu hữu, bây giờ bổ sung." Tuân Trinh nghiêm nghị nói: "Mỗ họ Tuân nào tên Trinh, tự Trinh Can, nguyên quán là Hội Kê, phủ Thiệu Hưng."

Vương Uẩn bị động tác trịnh trọng của Tuân Trinh dọa sợ. Ở chung hai ngày, cô không biết Tuân Trinh khi ở bên người khác là như thế nào, ít nhất đối mặt với cô, y vẫn luôn nở nụ cười, giống như một thầy giáo từng bước dụ dỗ, cái vẻ trịnh trọng bây giờ của y, nàng chưa bao giờ gặp.

Đã vậy, cô cũng làm bộ chắp tay: "Ta tên Vương Uẩn, tự Hàm Ngọc, về sau mong tiên sinh thông cảm nhiều hơn."

Sở dĩ tự xưng "ta", là vì tự xưng chữ "thϊếp" cho nho nhã là vì ở trước mặt người khác, cô thật sự khó có thể mở miệng được. Xưng "ta" cũng không có gì, từ khi xuyên không tới nay, cô đã hiểu rõ một chuyện, cổ nhân cũng là người, sẽ không cứng ngắc giống như trong kịch, thiếu nữ không phải là không bước chân ra khỏi cửa, mỗi khi đến hội cũng thường kết bạn cùng đi chơi.

Tuân Trinh lại lộ ra nụ cười, "Một học trò khác của ta, tiểu hữu cũng đã vô tình gặp được rồi, như thế cũng tính là quen biết, sau này gặp lại, bảo nó chính thức bổ sung."

Vương Ngao gật đầu: "Được."

Cuộc gặp của cô và Trương Đình Khê cũng không tính là tốt đẹp.

Việc này xem như bỏ qua không đề cập tới, Tề Tĩnh Thiện lại tai thính bắt được trọng điểm trong lời nói của Tuân Trinh, nhạy bén hỏi: "Tiên sinh, ngoại trừ chúng con, đến nay cũng thầy không thu học sinh mới nữa, tiên sinh nói lời này là chỉ Tử Khanh sao? Tử Khanh đã gặp qua sư nương rồi ạ?"

"Hả? Tử Khanh bái kiến sư nương rồi?" Phương Dĩ nghe vậy, hai mắt lập tức mở to ra, khϊếp sợ hô lên.

La An Thái ngạc nhiên: "Không phải Tử Khanh tức giận bỏ đi rồi sao? Sao sư nương lại nhìn thấy hắn?" Nói xong, vẻ mặt của hắn đã mang theo năm phần áy náy và lo lắng: "Nhắc tới đều là chúng ta không tốt, cũng không biết bây giờ Ngọc Chúc như thế nào, có tìm được hắn không?"

Phương Dĩ Mặc tỏ ra không để đến sự lo lắng của La An Thái: "Hắn đi thì đi, một đại nam nhân, ta chẳng qua là chỉ đùa hắn thôi, hắn coi là thật, thật sự là không thú vị."

Vương Uẩn nghĩ đến vừa rồi Phương Dĩ Mặc tự giới thiệu tên tự của mình, lại nghĩ tới bé loli kia nói "Tử Thận chỉ đùa với ngươi, ngươi lại coi là thật, làm hại chúng ta phải đi tìm!", mới hiểu được Phương Mặc chính là kẻ đầu sỏ làm Trương Đình Khê tức giận bỏ đi.

Phương Dĩ Mặc khiến Trương Đình Khê tức giận bỏ đi không thấy chút áy náy gì, vẻ mặt lười biếng nhàn nhã. La An Thái lại giống như đã làm chuyện gì sai. Hai người đứng gần nhau, nhất thời hình thành sự tương phản rõ rệt.

Vương Uẩn không đành lòng nhìn vẻ mặt lo lắng của thỏ trắng, chủ động mở miệng an ủi: "Nếu ngươi lo lắng cho hai người bọn họ thì hai người bọn họ không sao đâu, ta vừa mới nhìn thấy bọn họ cùng nhau rời đi."

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Tuân Trinh thấy phản ứng của các học trò không giống nhau, lên tiếng dò hỏi.

"Không dối gạt tiên sinh." Tề Tĩnh Thiện cười khổ: "Hôm nay là Thượng tị, các học trò hẹn nhau đến đây đạp thanh, Tử Thận không biết nặng nhẹ, đùa giỡn Tử Khanh. Tính tình của Tử Khanh, tiên sinh cũng biết rồi, rất nghiêm túc. Hắn nhất thời nghĩ không thông, tức giận rời đi, chúng ta chia nhau ra tìm, mới tình cờ gặp được tiên sinh và sư nương."

Vương Uẩn rất muốn hỏi bọn họ đã đùa cái gì mà có thể chọc cho một thiếu niên tức giận bỏ chạy. Trương Đình Khê có thể làm ra chuyện như đạp tên ăn mày xem ra là đã tức giận cùng cực, tên ăn mày kia trúng đạn lạc thôi.

Nhưng lại nghĩ đến việc bọn họ chưa quen thân đến mức có thể nghe ngóng được chuyện riêng của người khác, thậm chí là chuyện khó xử, lỗ mãng hỏi như vậy thật sự có chút thất lễ, cô đành phải một lần nữa nhét lại những nghi vấn vào lòng.

Vương Uẩn không hỏi, Tề Tĩnh Thiện lại tới hỏi cô.

"Sư nương vừa nói nhìn thấy hắn và Ngọc Chúc, không biết đã nhìn thấy ở đâu?"

Vương Uẩn đáp: "Chính là trên đường tới sông Vọng."

Cô giấu chuyện Trương Đình Khê đánh tên ăn mày rồi bị tiểu loli đánh tơi bời trên đường, cô đoán hắn cho bạc cũng là nhận ra việc mình làm không ổn, muốn nhanh chóng thoát thân. Sau này thể nào cô cũng phải gặp Trương Đình Khê, nói ra lịch sử đen tối của hắn như vậy thật sự có chút tuyệt tình.

"Ta có một lời không biết có nên hỏi hay không." Phương Dĩ không nhịn được, hai mắt khẽ chớp.

"Chuyện gì?"

"Sư nương làm sao biết được người mình nhìn thấy chính là hắn?" Tiếp theo. hắn lại lẩm bẩm: "Chẳng lẽ là hắn sớm nhận ra sư nương, cố ý đi mách lẻo?"

"Trên đường ta thấy hắn và một bé gái không giống người thường, lòng sinh hảo cảm, nhớ mãi một đường, hỏi phu..." Ngay trước mặt học sinh nhắc tới Tuân Trinh có lẽ nên gọi phu quân, những Vương Uẩn mới thốt ra một chữ, không hiểu sao có cảm giác quẫn bách vì gọi phu quân chính là mình chiếm hời của y. Cô gắng gượng dừng lại, nuốt hai chữ “phu quân” xuống, sửa miệng nói:"Tiên sinh... mới biết là học trò của tiên sinh.”

Tuân Trinh cười, không nói gì.

Đôi mắt mỉm cười kia, Vương Ngao không dám nhìn nhiều, sợ nếu tiếp tục nhìn nữa sẽ làm ra chuyện phát rồ.

Sự quyến rũ của Tuân Trinh không hề mất đi theo tuổi tác. Có một số người trải qua mấy chục năm lắng đọng, giống như rượu ngon chôn sâu dưới đất, càng lúc càng thuần mỹ, mùi rượu tỏa ra khắp nơi, vào miệng dịu êm không khiến người ta bị sặc. Lại có những người khác chỉ có một cái túi da trẻ tuổi tuấn mỹ, đến khi lớn tuổi lại xuống sắc, không ai hỏi thăm nữa.

Phương Dĩ bảo Trương Đình Khê mách lẻo chỉ là nói đùa, nhớ lại sắc mặt âm trầm của Trương Đình Khê, nhìn thế nào cũng không giống như là đi mách lẻo, càng giống như thiếu niên bất lương bị người khác tố cáo hơn.

Phương Dĩ Mặc hiển nhiên cũng cảm thấy lời này có chút gượng ép, hắn sờ tai mình: "Nếu Ngọc Chúc tìm được hắn, không biết nàng ấy có dẫn hắn về không, nếu ta không cẩn thận chọc hắn tức giận thì sao?"

Lư Tử Khải nói thẳng: "Vậy phải xem hắn có muốn quay về hay không, cũng phải xem ngươi nữa."

"Xem ta cái gì?" Phương Dĩ Mặc chỉ vào mình.

"Xem ngươi có trêu đùa hắn nữa không, ngươi cứ gọi ta là Tiểu Hoa Nhi, ta còn chưa tính sổ với ngươi đâu." Lâm Phi Hoa bổ sung: "Nếu lần sau lại mắng ta như vậy, ta nhất định cho ngươi biết mặt."

Phương Dĩ Mặc hô to oan uổng: "Người ngoài đều gọi ngươi như vậy, sao ta không thể gọi?"

Lâm Phi Hoa nghẹn họng, tức giận nói: "... Tóm lại là không cho phép ngươi gọi."