🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.[ Nhiệm vụ phụ tuyến: tìm kiếm uẩn khuất năm xưa dưới thân thế thật sự của Hạ Tích Tích ]
Hạ Tích Tích nằm gọn trong lòng Cố Trì, vốn dĩ đầu óc đang mơ hồ nghe xong cũng đột nhiên tỉnh táo hẳn.
Uẩn khuất thân thế thật sự của cô? Cô không phải là con gái của Hạ gia sao? Sao bây giờ lại lòi ra thêm một mớ bí ẩn thân thế khốn kiếp này? Chẳng lẽ... cô nguyên lai không phải con ruột của Hạ gia?
Nghĩ tới đó, Hạ Tích Tích bất giác cau mày, mím môi, tay cũng cuộn chặt thành nắm đấm.
Động tĩnh bất thường của Hạ Tích Tích tất nhiên Cố Trì biết được, anh cũng không hỏi, chỉ nhẹ nhàng lấy tay vuốt tóc cô, một tay ôm chặt cô trong lòng ngực, đáy mắt vụt qua một tia bí hiểm không ai có thể nắm bắt. Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại bất chợt rung lên, bấy giờ Cố Trì mới nhớ ra anh đã tùy tiện ném điện thoại ở ghế phó lái, thấy tài xế chần chừ không dám đưa xuống, Cố Trì liền mở miệng
- Nối máy!
Tài xế vâng dạ bấm nghe rồi cung kính đưa điện thoại xuống tay Cố Trì, xong lại nghiêm chỉnh mà quay lên tập trung tiếp tục lái xe.
- Ở đâu?
Đợi đối phương cung kính trả lời xong, Cố Trì mặt không đổi sắc, cũng không thèm nhấn nút tắt, để nguyên như thế mà ném qua một bên, tiếp tục vuốt tóc Hạ Tích Tích. Anh trầm mặc một chút rồi hướng tài xế mở miệng
- Đến khách sạn Phồn Hoa!
Tài xế kinh ngạc trong chốc lát rồi cũng vâng lệnh điều khiển xe quay đầu đi sang một hướng khác. Hạ Tích Tích nghe phải đi khách sạn Phồn Hoa liền lập tức nhăn mặt, túm chặt áo Cố Trì nghiến răng
- Tôi không muốn đến đó!
Bất cứ ai cũng biết khách sạn Phồn Hoa không phải một nơi tầm thường dành cho tất cả mọi đối tượng. Sau lưng ánh sáng toả ra từ sự xa hoa đẹp đẽ chính là một nơi nhơ bẩn tối tăm nhất, nói trắng ra chính là một nơi trụy lạc. Thế lực chống lưng cho khách sạn cũng không phải đơn giản, nếu không cái khách sạn đó đã bị đập từ tám đời rồi, lấy đâu ra sự ngạo mạn hống hách chỉ tiếp đãi các thế lực lớn khinh thường giẫm đạp các thế lực nhỏ chứ? Cố Trì vùi đầu cô vào ngực mình, mở miệng nói khiến Hạ Tích Tích tức hộc máu
- Bây giờ mà muốn quay lại cũng trễ rồi!
Vừa muốn mở miệng đáp trả thì tiếng tài xế vang lên khiến Hạ Tích Tích hoá đá tại chỗ
- Tổng giám đốc, đã đến nơi!
Hạ Tích Tích: "..." Cố Trì mới mở miệng đổi hướng thôi mà mấy giây sau đã tới nơi rồi, xe hiện đại đến mức nào mới có tốc độ kinh khủng như thế? Trong khi chính cô ngồi trong xe mà chẳng có cảm giác gì cả!
Người trước cổng vừa nhìn thấy chiếc xe Rolls-Royce Sweptail đến liền biến sắc, nhanh chóng nói vào micrô đeo trên tai điều gì đó, sau đó lại trang nghiêm mà đứng.
Nhìn toà lâu đài to lớn xa xỉ mang danh khách sạn kia, Hạ Tích Tích cảm thấy đây quả thực là quá khoa trương, nó khiến cô cảm thấy choáng ngợp về độ xa hoa đó. Tài xế rời khỏi xe trước, vòng qua phía sau mở cửa xe cho Cố Trì, sau đó lùi về sau cúi người chờ anh, Cố Trì sau khi bước khỏi xe liền đưa tay định bế cô lên như thường lệ nhưng Hạ Tích Tích giống như có chuẩn bị sẵn, cô nhanh chóng nhích mông về sau tránh bàn tay của Cố Trì, cô vừa xua tay vừa lắc đầu
- Tôi muốn tự đi!
Cố Trì lần này cũng không miễn cưỡng cô, bước qua một bên nhường chỗ cho cô xuống xe. Từ bên trong khách sạn bước ra một đám người, trong đó hai người đi đầu trang phục sang trọng chỉnh tề khác hẳn mấy người phía sau, khí chất chủ tớ vừa nhìn đã có thể phân biệt rõ ràng. Bọn họ đứng phía sau Cố Trì, lịch sự làm một động tác chào, miệng tươi cười chuyên nghiệp cung kính hỏi
- Không biết Cố tổng đại giá quang lâm để kịp nghênh đón, thật là thất lễ! Không biết Cố tổng có việc gì cần ở đây?
Cố Trì đỡ tay Hạ Tích Tích để cô không mất thăng bằng mà bị ngã khi xuống xe, đến liếc anh cũng không thèm liếc nhìn đám người phía sau một cái. Sau khi Hạ Tích Tích yên vị đứng, anh mới từ từ nắm tay cô kéo đi vào trong. Anh vừa xoay người, đám người phía sau liền phải đứng tránh qua một bên, thái độ tôn kính cẩn thận, trên mặt không một chút bất mãn khi bị Cố Trì coi như không khí.
Hạ Tích Tích vừa đi theo Cố Trì vừa thầm cảm thán. Cô nghe nói mấy người ở đây rất là hống hách, cô còn nhớ rõ có một lần, Hạ lão gia cũng chính là ba của cô dẫn cô vào nơi này dự tiệc, lúc đó do còn nhỏ, cô chẳng biết cái gì mà quy tắc luật lệ của giới quý tộc, cô vô tình đánh rớt một cái ly thủy tinh xuống sàn, sau đó cô suýt bị bọn họ bắt đi, may mắn là ba cô kịp thời đến để ngăn chặn, ông đã phải khom lưng với một người nào đó đang cười với một ánh mắt khinh thường nhìn ông để xin tha cho cô, phải rồi, chính là người đàn ông lúc nãy bị Cố Trì xem thường không quăng cho dù chỉ một cái liếc mắt. Lúc đó cô mới biết rằng, hóa ra không phải ba cô là người lợi hại nhất, hóa ra quyền lực lại có thể khống chế mọi thứ ở cái thế giới được gọi là bình đẳng này, hóa ra Hạ gia mà cô tưởng là một gia tộc có thế lực lại chẳng là cái gì trong mắt những người có mặt lúc đó và hóa ra tuổi tác không quan trọng, quan trọng là ngươi có thực lực, dù ngươi trẻ hơn ta cả chục tuổi, dù cho lúc ta đang tung hoành ngang dọc còn ngươi vẫn bi bô tập nói thì chỉ cần tương lai, ngươi có quyền thế trên trời thì ta vẫn phải cắn răng mà cúi người tôn kính. Đó chính là hiện thực tàn khốc trong xã hội "thắng làm vua, thua làm giặc", nếu ngươi thua thì chỉ có thể oán trách mình không có năng lực thôi.
Hạ Tích Tích nhìn sườn mặt của Cố Trì, không biết anh ta có thế lực ghê gớm đến mức nào mới khiến bọn khốn hống hách đó chịu trận cúi đầu?
Đi trên hành lang trải thảm nhung mềm mại, lướt qua hàng chục cánh cửa và rẽ qua vài khúc ngoặt. Đến khi Hạ Tích Tích mỏi chân, Cố Trì mới dừng lại trước một cánh cửa, hắn không thèm gõ cửa gì hết, lãnh đạm đẩy cửa kéo Hạ Tích Tích đi vào, những thứ trước mắt khiến Hạ Tích Tích phải tấm tắc về độ sang trọng và xa hoa của nó. Ở một góc, một người đàn ông tầm hai mươi mấy tuổi đang ngồi nhâm nhi một ly sâm banh đỏ, khí chất trang nghiêm cùng cách ăn mặc rất chỉnh chu nhưng không thiếu phần sang trọng khiến Hạ Tích Tích bất giác nhìn anh ta một cái. Người đàn ông đó gật đầu một cái với Cố Trì, khóe mắt liếc qua chỗ tay trong tay của Cố Trì và cô một cái rồi lia đi không hề dừng lại. Cố Trì cũng không để ý, vẫn giữ chặt tay cô như cũ mà đi tới chỗ đối diện với người đàn ông kia rồi ngồi xuống. Bởi vì chỉ có hai chiếc ghế nên Cố Trì bế Hạ Tích Tích ngồi lên đùi hắn, thấy Hạ Tích Tích muốn đứng dậy, hắn liền giơ tay giữ chặt cô lại, ôm cô vào lòng, để mặt cô vùi vào ngực đảm bảo không bị lộ mặt, Cố Trì mới hài lòng mỉm cười vuốt tóc cô, anh không nhìn người đàn ông đối diện mà chỉ chăm chú nhìn tóc Hạ Tích Tích, lạnh nhạt lên tiếng
- Nói đi!
Người đàn ông kia mày nhíu thật sâu, anh ta nhìn Hạ Tích Tích đang nằm trong lòng Cố Trì mà im lặng, không khí trở nên trầm mặc tạo thành bầu không khí yên tĩnh quỷ dị. Cố Trì vẫn không lên tiếng, anh chỉ nở một nụ cười lạnh lẽo, tay không ngừng vuốt ve tóc Hạ Tích Tích. Cuối cùng người đàn ông thở dài, chịu thua mà lên tiếng phá vỡ bầu không khí đang bị đè ép
- Trì, tôi không biết vì sao anh lại đem theo phụ nữ, trước giờ anh không gần đàn bà hôm nay hiếm lắm mới có dịp nhưng cho dù anh chiều chuộng tình nhân mới này thế nào thì chuyện này không thể...
Cố Trì lúc này mới không kiên nhẫn cắt ngang, giọng nói lạnh lẽo không độ
- Cô ấy không phải tình nhân mà là bạn gái tôi!
Người đàn ông mở to mắt kinh ngạc. Tình nhân và bạn gái, hai cái này có khái niệm hoàn toàn khác nhau, người đàn ông đưa mắt nhìn Hạ Tích Tích một lúc lâu giống như muốn từ trên người cô moi ra cái gì kỳ lạ vậy.
- Nếu không muốn bị móc mắt thì thu ngay lại ánh mắt của anh!