Quyển 1 - Chương 7: Xuân Nhật sanh đầu tiên

Vân Thừa Nguyệt quan sát 《Vân Chu Thϊếp》, nhìn dòng chữ "Trọng xuân chi tế Vân Chu phi độ", đã qua một ngày rồi.

Nhưng...... cô vẫn không thể tưởng tượng được điều gì.

Vân Thừa Nguyệt đặt bút xuống và úp mặt xuống bàn.

"Haizz......"

Cô quay mặt sang một bên, nhìn thời gian và lại bắt đầu thất thần. Tập trung quá lâu, cô cần phải ngẩn người để làm chậm lại. Người đàn ông bằng đồng trước đó đã dọn ra một cái chậu bị rò rỉ, nước bên trong chậm rãi lưu động, tiêu xích dần dần nổi lên, và nước được đưa trở lại trong chậu rò rỉ ở chỗ cao nhất, rồi cứ thế tiếp tục.

Mười hai canh giờ đã trôi qua. Cô nhìn chằm chằm vào tiêu xích, rồi đột ngột đứng dậy, chạy tới múc một nắm nước, tạt vào mặt.

Dòng nước mát lạnh khiến cô giật bắn người và tỉnh táo rất nhiều. Sau đó, Vân Thừa Nguyệt mới có thể tiếp tục quay đầu và suy nghĩ về cuốn sách.

Trong mười hai canh giờ này, cô chỉ có thể nhìn ra 《Vân Chu Thϊếp》 này hoàn toàn khác với 《Nhạc Đào Mộ Chí》.

《Nhạc Đào Mộ Chí》 là một bản in văn bia, thuộc loại lệ thư, nhưng vẫn giữ nguyên ý nghĩa của chữ triện trang trọng, cân xứng. Bất kể tâm trạng của người viết dao động như thế nào, việc viết nên tuân theo khuôn khổ cơ bản của cuốn sách. Chính vì vậy, quyển sách này thoạt nhìn có vẻ bình thường, nhưng trên thực tế tất cả những cảm xúc sâu sắc và điên cuồng đều ẩn chứa trong đó như một góc cạnh của ngòi bút. Khiến người xem phải ngưng thần ngâm mình mới có thể khám phá ra những cơn sóng to gió lớn đằng sau nó.

Nhưng 《Vân Chu Thϊếp》 thì khác.

"Vân Chu Thϊếp" thuộc loại hành giai, so với Triện mà nói, càng mỏng mai tú lệ và các nét vẽ được biến hoá cẩn thận, để bên trong phông chữ và giữa các ký tự đều được vẽ.

Kiến thức này xuất hiện trong tâm trí cô một cách tự nhiên. Vân Thừa Nguyệt không thể nói cô đã học nó ở đâu, nhưng cô chỉ biết.

Không còn nghi ngờ gì nữa, những từ trên đó rất đẹp.

Nhưng— sức sống sống động đó đến từ đâu?

Cô không thể nhìn thấy nó.

Chứ đừng nói là hình dung thư văn...... Ahhhhh......

Vân Thừa Nguyệt rửa mặt một lần nữa. Người đàn ông bằng đồng đột ngột di chuyển "Rầm rầm" đến, và rất chu đáo đưa cho cô một tấm vải lụa— Dùng để lau mặt.

"Cảm ơn."

Vân Thừa Nguyệt lại vươn vai, lưu luyến liếc nhìn qua chiếc giường lớn, sau đó lại quay về ngồi xuống.

Với việc giữ ẩm bằng quỳnh hương, tinh lực của cô cũng không tệ lắm, và cô không cảm thấy buồn ngủ. Nhưng theo thói quen, cô vẫn muốn ngủ.

Nhưng...... cô luôn cảm thấy mình chỉ còn thiếu một chút nữa. Loại cảm giác này giống như mất đi một thứ không nên mất, tuy rằng về mặt lí trí cô biết rằng không cần phải gấp gáp, thứ nhất định sẽ có, nhưng về mặt tình cảm, cô chỉ muốn tìm lại nó, không thể ngủ được nếu cô không thể tìm thấy nó.

Vân Thừa Nguyệt có một chút khó chịu với "Vân Chu Thϊếp".

Thành công dễ dàng của "Nhạc Đào Mộ Chí" khiến cô mơ hồ nghĩ rằng "Thư văn cũng chỉ là như thế", nhưng "Vân Chu Thϊếp" đã ngay lập tức đánh tan sự tự mãn này.

Cô ngồi vào bàn, thở liên tục nhiều lần để giữ bình tĩnh. Hãy từ từ, đừng vội vàng, càng vội thì ảnh hưởng càng xấu.

Ầm ầm ầm—

Người đàn ông quỳ bằng đồng nặng trĩu "Bước" lại, mang theo một bình quỳnh tương(rượu ngon) và linh quả. Cũng là người bằng đồng vừa nãy đưa tấm vải lụa cho cô.

"Cảm ơn."

Vân Thừa Nguyệt ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt người đàn ông bằng đồng và mỉm cười với anh ta.

Người đàn ông bằng đồng cũng gật đầu với cô và chỉ chỉ vào giường. Ngay cả trong tư thế quỳ, anh ta vẫn cao lớn khác thường, và khi anh ta đến gần hơn, một cái bóng lớn đổ xuống trên người Vân Thừa Nguyệt.

Vân Thừa Nguyệt lắc đầu: "Tôi không ngủ được, nhìn thêm một lát nữa."

Người đàn bằng đồng còn muốn cái gì đó nên cứ đứng múa máy tay chân.

"Thiên Giáp, lui ra."

Khẽ kêu một tiếng, người đàn ông bằng đồng lập tức cúi đầu ngoan ngoãn lui về phía sau.

Khói đen ngưng tụ trên bàn Vân Thừa Nguyệt trong giây lát. Mái tóc dài của hoàng đế bất tử rủ xuống, ngọn tóc vừa vặn buông xuống dưới tay Vân Thừa Nguyệt, mượt mà như lụa.

Mùi thơm thoang thoảng, Vân Thừa Nguyệt nhân cơ hội hít một hơi thật sâu.

Chủ nhân của lăng mộ liếc nhìn cô một cái rồi phất tay áo bỏ đi, để lại một bóng người mờ ảo.

"Không dễ để hình dung thư văn. Nếu cô cứ cố đâm đầu như vậy, thì chỉ tự lãng phí chính mình thôi."

Anh đưa tay lên từ từ lau một cái, phóng ra một chiếc gương nước, trong gương nước là một bầu trời xanh ngắt màu xanh da trời, chính là khung cảnh trên mặt đất. Sau khi tỉnh dậy, thỉnh thoảng anh sẽ nhìn cảnh tượng trên mặt đất, như thể đang quan sát và chuẩn bị một thứ gì đó.

Vân Thừa Nguyệt hơi nghi ngờ, sau khi anh ăn thịt của những kẻ buôn người, anh đã có được những ký ức của bọn họ.

Một bằng chứng rõ ràng là anh nói giọng cổ xưa khi vừa mới ngủ dậy, nhưng sau đó lại trở nên rất lưu loát, cũng rất quen thuộc với một số khái niệm ngày nay, không giống như một khúc xương cũ đã nằm dưới lòng đất nhiều năm.

Cô nghĩ về nó và nảy ra một ý tưởng.

Vân Thừa Nguyệt đứng dậy, cầm lấy hai quả linh quả, đi về phía chủ nhân của lăng mộ.

"Anh có muốn ăn không?" Vân Thừa Nguyệt mượn hoa dâng Phật, lễ vật còn rất tự nhiên và hào phóng, "Vị đào, rất thơm và ngọt đó."

"Không ăn." Anh không có nhìn lại, vẫn là nhìn chiếc gương nước, "Cô đây là khıêυ khí©h ta à?

Vân Thừa Nguyệt sững sờ: "Hả?"

Anh thản nhiên nói: "Trẫm không phải người sống, nếu cô muốn hiến bảo vật, thì tự mình cắt một miếng thịt của cô đi."

"......Không ăn thì không ăn."

Dâng Phật thất bại. Vân Thừa Nguyệt thu tay về và tự mình cắn một miếng. Nhưng cô vẫn không chịu từ bỏ ý định, liếc mắt nhìn bóng lưng của chủ nhân lăng mộ rồi di chuyển qua đó.

"Này," giọng cô vang lên trong địa cung trống trải, "Bình thường sẽ mất bao lâu để hình dung ra thư văn?"

Giọng nói của anh nhàn nhạt vang lên: "Cô đang hỏi một ngàn năm trước, hay là bây giờ?"

"Hỏi tất cả."

"Hàng ngàn năm trước, tu sĩ bình thường mất khoảng nửa năm để hoàn thành hình dung hoàn chỉnh của thư văn. Đối với những người có thiên phú phi thường, nhanh nhất chỉ mất ba ngày." Anh nói, "Bây giờ, nếu cô có thể hình dung ra một thư văn hoàn chỉnh trong một năm, đã được gọi là một thiên tài rồi."

Anh cố tình nhấn mạnh từ "hoàn thành".

Vân Thừa Nguyệt tò mò: "Tại sao lại có khoảng cách chênh lệch như vậy?"

"Tạm thời ta không biết."

Hóa ra cũng có những điều mà anh ta không biết. Vân Thừa Nguyệt ăn linh quả xong, lau tay, tiếp tục di chuyển, sau đó hỏi: "Anh nói người thiên phú phi thường chỉ mất ba ngày để hình dung ra thư văn có phải là anh không?"

Anh không nói gì cả.

Không trả lời có nghĩa là chính xác.

"Thật lợi hại." Vân Thừa Nguyệt thở dài xúc động, và chợt nghĩ, "Nếu tôi có thể hình dung thư văn trong một hoặc hai năm, thì tôi có thể sống ở đây mãi mãi không?"

Haizz...... Trong thực tế, nó thực sự khá tốt. Gương nước của chủ nhân lăng mộ có thể được sử dụng như một cửa sổ, nơi bạn có thể tắm nắng, uống rượu, rồi trò chuyện với người đàn ông bằng đồng, đọc sách, viết chữ, và ngủ một mình......

Nói thế nào nhỉ, chỉ là, đột nhiên cô không vội hình dung thư văn nữa.

Chủ nhân lăng mộ đột nhiên liếc mắt nhìn lại: "Thời hạn là 30 ngày, nếu không..."

Chưa kịp dứt lời, ánh mắt anh lại lạnh lùng và u ám.

Vân Thừa Nguyệt khịt mũi cười ha ha: "Tôi biết, tôi biết."

Kế hoạch đánh cá, thất bại.

Cô buồn bực trong chốc lát, rốt cục dời đi cách chủ nhân của lăng mộ không xa. Mùi thơm thơm dâng trào, cô chớp lấy thời cơ mà hít hà thật nhiều.

"...... Cô đang làm gì vậy?" Giọng anh gần như đông cứng lại.

Vân Thừa Nguyệt lập tức nở nụ cười: "Cho tôi một chút gợi ý đi."

"Gợi ý gì?" Anh lạnh lùng hỏi.

""Vân Chu Thϊếp" đó."

Vân Thừa Nguyệt coi đó là lẽ đương nhiên, rồi lại phân tích ưu nhược điểm: "Nhìn xem, bây giờ lợi ích của chúng ta thực sự giống nhau. Nếu tôi hình dung được thư văn sớm hơn, thì chúng ta sẽ có thể hợp tác sớm hơn một chút..."

Anh trực tiếp ngắt lời: "Nếu cô không hình dung ra sẽ không giữ được tính mạng, huống hồ nói chi đến việc hợp tác."

Vân Thừa Nguyệt tiếp tục cố gắng: "Đó chỉ là vấn đề thời gian. Thực ra, bây giờ tôi đã có một số ý nghĩ khi nhìn nó rồi. Nhưng nếu anh cho tôi một chút gợi ý nữa, có lẽ tôi sẽ tìm ra ngay. "

Chủ mộ: "Không cho."

Vân Thừa Nguyệt: "Ồ."

Im lặng thật lâu.

Trong địa cung, ngoại trừ ánh đèn tĩnh lặng và nhàn nhạt, chỉ còn lại tiếng nước chảy róc rách trầm thấp trong khe hở chảy xuống.

Khóe môi của chủ nhân lăng mộ giật giật vài cái, giọng nói đè nén: "Cô làm sao vậy?"

Vân Thừa Nguyệt đang nhập thần, thuận miệng nói: "Hít anh......"

Anh ta thơm quá huhuhu, đó thực sự đúng là một sản phẩm tốt để thư giãn và sảng khoái tinh thần. Cô đã nghiêm túc học tập chăm chỉ trong mười hai canh giờ, và anh lại từ chối đưa ra bất kỳ gợi ý nào. Chia cho một chút thực phẩm bổ sung thì có gì sai? Nó rất hợp lý, rất hợp lý, rất......

Vân Thừa Nguyệt ho nhẹ, lùi lại, rồi lại lùi lại.

Cuối cùng, cô đứng im, chắp tay trước mặt mỉm cười nói: "Không cho thì cứ nói đi, đừng có phóng sát khí như vậy mà."

Luồng sát khí tràn ngập làm rung chuyển cả địa cung. Chủ nhân lăng mộ khẽ nâng cằm, mái tóc dài bay lên, ánh mắt u ám đến cực điểm.

Vân Thừa Nguyệt quay người bỏ đi, hết sức tiếc nuối. Tiếc thật, cô vốn còn muốn hít thêm vài cái nữa.

Anh so linh quả còn ngon hơn rất nhiều, nào là lẩu, buffet hải sản, rồi đồ nướng...... Không thể nghĩ ra được nữa, nghĩ đi nghĩ lại, cô không thể ăn được linh quả.

Ba mươi ngày nghiền ngẫm viết thư văn...... Không biết liệu có được không đây. Tuy nhiên, kết quả tồi tệ nhất không hơn không kém, vì cô cuối cùng cũng sẽ trở thành đĩa cơm trưa của chủ nhân lăng mộ, và đi theo Vân nhị tiểu thư vốn có ban đầu.

Con người ai rồi cũng chết, không bằng ừ khi còn sống, hít nhiều hơn một chút...... Làm cho mình hạnh phúc hơn.

Vân Thừa Nguyệt sờ sờ bụng, cảm thấy vẫn là ăn rất vui vẻ.

OK, trà chiều đã kết thúc, và việc đánh cá cũng kết thúc.

Cô nhìn về phía "Vân Chu Thϊếp". Trong khi nhìn chằm chằm, cô tập trung toàn bộ sự chú ý của mình. Cô vẫn luôn như vậy từ trước tới giờ, khi bắt đầu làm một việc gì đó, cô sẽ cực kỳ nghiêm túc.

—— Trọng xuân chi tế, Vân Chu phi độ.

Nên ngắt câu như vậy.

Chữ viết phía sau bị khói bao phủ, nhìn không rõ ràng.

Nhưng chỉ vài chữ đầu thôi, sức sống dồi dào đến mức biến thành ánh sáng vàng, như nắng ấm mùa xuân, ban mai và gió...... Tại sao lại như vậy?

Hay là nói, mặc dù nét chữ không rõ ràng, nhưng nó không ảnh hưởng đến ý nghĩa của toàn bộ tác phẩm truyền đạt?

Chủ nhân của lăng mộ đã nói qua, "Vân Chu Thϊếp" là bài viết đầu tiên của Hành Thư Xuân Nhất, nên đạo lý ẩn chứa trong đó phải liên quan đến mùa xuân và sinh khí các loại.

Tuy nhiên, mặc dù Vân Thừa Nguyệt đã nhận ra được điểm này từ rất lâu, và cố gắng hết sức để tìm hiểu những ý nghĩa tương tự trong tám chữ duy nhất, nhưng sức sống mãnh liệt chỉ giống như một con linh dương treo sừng, không tìm thấy dấu vết.

"Vân Chu Thϊếp" tuy là hành thư, nhưng chung quy vẫn là trụ thể, mỗi nét chữ đều là sự thay đổi của độ cứng và độ mềm, phản chiếu lẫn nhau, cũng không xa gì với vẻ đẹp của xuyên thư. Trên đây có thể nói về nhu uyển quyến rũ.

Gọn gàng và khéo léo, là vì thời gian. Xét về mặt công phu, "Vân Chu Thϊếp" chắc chắn là đỉnh cao.

Nhưng ngoài tay nghề cao......

Liệu nỗ lực một lòng có thể thực sự tạo ra một sức sống dồi dào như vậy không?

Cô đã bỏ lỡ điều gì sao?

...... Vẫn không ra được gì.

Không biết lại nhìn bao lâu, Vân Thừa Nguyệt mới buông thõng người xuống, véo sống mũi một cách bất lực và dụi mắt dọc theo đường đi. Dưới sự tịnh dưỡng của linh lực, ngũ quan của cô đã được cải thiện rất nhiều, nhưng khi dụi mắt, tầm nhìn của cô vẫn sẽ mờ đi một chút.

Khi dụi mắt, cô lại vô tình liếc nhìn "Vân Chu Thϊếp" một cái.

Đột nhiên, động tác của Vân Thừa Nguyệt dừng lại.

Cô ngồi thẳng người và mở mắt to ra một chút.

Trong tầm nhìn hơi mờ, từng chữ trang nghiêm và bình thường trên "Vân Chu Thϊếp"...... Không, là ở rìa của phông chữ chỉnh tề, những bút mực nhạt nhẽo khéo léo biến hoá, và những nét vẽ mỏng như sợi tóc.....

Tất cả những chi tiết này, khi cô nhìn một cách mơ hồ, thực sự được kết nối với nhau, giống như

mặt trời mọc và bình minh của sương sớm—

!

Vân Thừa Nguyệt lại che mắt theo bản năng.

Trong khoảnh khắc vừa rồi, dường như ánh sáng của mặt trời mọc chiếu vào sâu trong con ngươi của cô.

Rực rỡ, thăng hoa nhưng cũng dễ chịu, không bức bách ép buộc ai—

Đó là thứ mà cô không thể tìm thấy trước đây...... Một tia sinh khí!

Vân Thừa Nguyệt lại dụi mắt.

Lần này, cô nhìn chằm chằm vào chữ "Xuân", nơi có một sợi mực rất mảnh, dường như tuỳ ý vẩy lên trên mặt giấy hơi ố vàng.

Cô nhìn chằm chằm vào sợi mực, chỉ ở điểm đó.

Sau đó......

Sợi mực đó chợt loang ra như băng tuyết tan vào mùa xuân.

Chỉ từ chút mực này, cô đã thấy hoa nở khắp núi rừng.

......

Chủ nhân của lặng mộ đã quay lại chiếc quan tài treo bằng đồng và nhìn xuống cô gái bên dưới.

Liệu cô có khám phá ra được bí ẩn về "Vân Chu Thϊếp"?

Anh suy nghĩ rằng mặc dù cô đã lâm ra linh văn, nhưng cô vẫn chưa chính thức tu luyện, thậm chí cũng không phải là một tu sĩ trong Cõi Đa Hình. Với linh lực của cô, không thể nào có khả năng nhìn thấy toàn bộ cảnh trong "Vân Chu Thϊếp" được.

Nhưng— Ai nói rằng chỉ khi nhìn thấy toàn bộ cảnh, mới có thể hình dung thư văn?

Từ thời xa xưa, có một câu chuyện "Nhất Tự Sư", kể về một nhân vật có khả năng biến con người thành bất tử. Cho nên, đạo ý không dựa vào hình dáng bên ngoài, mà là sự kết nối và giao tiếp của thần hồn bên trong, nếu các đường liên kết giao nhau, có thể chạm vào chân ý, thì cho dù chỉ có một chữ sẽ như thế nào?

Vân Thừa Nguyệt có thể làm được không? Cô sẽ có thể. Nhưng cô sẽ làm gì?

Có nhiều hơn một thư văn trong "Vân Chu Thϊếp". Hơn nữa, ngay cả khi hình dung cùng một thư văn, những người khác nhau sẽ nhận được điểm khác nhau. Đây là giới hạn trên của các đại lộ cá nhân.

Chủ nhân của lăng mộ có chút lo lắng. Anh cần ai đó để hình dung ra một tia sống và viết ra cho anh, nếu không anh không thể bước đi trên mặt đất.

Tuy nhiên, nếu tia sinh khí đó là thư văn trong "Vân Chu Thϊếp"......

Nếu là thư văn trong đó thì nó không tuyệt chút nào. Vì trong tình trạng hiện tại của anh, thư văn trong đó sẽ như là kẻ thù không đội trời chung.

Đó chính là lý do tại sao anh không chỉ dẫn cho cô. Anh luôn có một chút mâu thuẫn, một mặt là hy vọng cô thành công, mặt khác...... Tài năng mà cô thể hiện khiến anh có chút ghen tị.

Anh tự nghĩ rằng có rất nhiều thư văn có thể được hình dung trong "Vân Chu Thϊếp", và cơ hội để đạt được "Cái đó" là xa vời như nhìn thấy sự sụp đổ của núi Bặc Châu, nền anh không cần phải lo lắng về điều đó.

Trong nhiều năm trôi qua, không ai nhận được thư văn "Cái đó" bao giờ, ngay cả bản thân tác giả, người ta cũng chưa bao giờ thành công. Khoảng cách giữa thư văn và linh văn là chênh lệch nhau, chẳng hạn như đom đóm và nhật nguyệt, không phải là thứ mà nhân lực có thể cưỡng cầu.

Không thể nào.

Chủ nhân của lăng mộ đưa ra kết luận và trở về lạnh nhạt.

Tuy nhiên.

Đột nhiên, chủ nhân của lăng mộ đứng lên!

Xung quanh anh là một cơn bão lớn; Màn sương đen dày đặc bao quanh anh, tất cả chúng giờ đều trào dâng như đang sợ hãi!

Sự bình tĩnh trên khuôn mặt anh sụp đổ từng chút một, và đôi mắt anh nhìn chằm chằm xuống vì khϊếp sợ.

Trong địa cung tối tăm này...... Anh dĩ nhiên đã nhìn thấy vô số bông hoa giữa mùa xuân tuyệt đẹp.

Đây là, thư văn này là......

Ở giữa biển hoa, cô ngẩng đầu lên, nụ cười nở rộ như hoa tươi, thanh tú và xinh đẹp hơn bất kỳ loài hoa nào.

Nhưng với anh, nụ cười đó khiến anh rùng mình hơn bất cứ sát khí nào Đó là một sự rùng mình theo bản năng, không thể kiểm soát.

Trong lòng bàn tay cô, nét viết thư văn nhẹ nhàng nhảy nhót, hoạt bát và linh động, thật đáng kinh ngạc—

Trong toàn bộ thiên địa, nồng đậm và thuần khiết nhất, có thể tự nhiên khắc chế loại vong linh âm u như anh...... Chính là sinh mệnh chi văn!

- -------------------

Tác giả có điều muốn nói:

Vì những hạn chế về cốt truyện nên không thể viết được thư pháp tiểu khoa học phổ biến:

"Lan Đình Tự" (Nguyên mẫu của "Vân Chu Thϊếp") là thú vị nhất, chủ yếu có hai điểm.

Đầu tiên, nó là sự kết hợp giữa "Công phu" và "Tự nhiên". Nói một cách đơn giản, nó phù hợp với các quy tắc cấu trúc của xuyên thư và phát huy đầy đủ

thẩm mỹ và thị hiếu chủ quan của người viết.

Thứ hai, bút pháp luôn thay đổi vô tận. Có hơn 20 chữ "Chi", mỗi một chữ đều được viết khác nhau.

Thứ ba......

Ồ, và thứ ba là những gì cá nhân tôi nghĩ.

Hai cha con Nhị Vương đều rất, rất đẹp trai [Nghiêm túc đó]!

Rất nhiều người còn cho rằng Vương Hi Chi đẹp trai hơn.

Thử nghĩ xem, anh ấy đẹp trai, hoạt ngôn, tính tình đàng hoàng, viết thư pháp giỏi đến mức mà Minh Quân (Lý Nhị) nổi tiếng mê mệt, thậm chí anh ấy còn để lại một bài "Sưu tầm bài viết của Vương Hi Chi, phát cuồng vì trẻ em viết." Câu chuyện đuổi theo các vì sao qua các thời đại......

Thật là một người tài giỏi!

Tuy nhiên, thiết lập một cái nhìn đúng đắn về lịch sử! Trong các triều đại Ngụy, Tấn và Nam Bắc triều, cuộc sống của người dân thường gặp nhiều khó khăn.

Nền kinh tế trang viên do quý tộc tham gia cũng rất chủ nô.

Vì vậy, chúng ta hãy xem các tác phẩm thư pháp~

*