Quyển 1 - Chương 4: Chủ nhân của lăng mộ

"Nàng có muốn gϊếŧ người không?"

Địa cung âm u quỷ dị, bỗng nhiên xuất hiện một người như ma như quỷ, trong lời nói đằng đằng sát khí mang theo ý tứ sâu xa.

Những yếu tố này kết hợp lại với nhau, Vân Thừa Nguyệt biết chính mình nên cảm thấy sợ hãi, bối rối, luống cuống... Hoặc là nàng nên có một loại cảm xúc tiêu cực nào khác mới đúng.

Nhưng có lẽ bởi vì nàng vốn là một sợi dây đang bị căng, vì vậy nàng không có bất kỳ cảm xúc nào như vậy.

Nàng vẫn rất bình tĩnh.

Còn có thể nhẹ nhàng giật giật chóp mũi.

Bây giờ ở đây sợ hãi có ích lợi gì không? Không có. Vẫn là đừng quá sợ hãi thì tốt hơn.

Vân Thừa Nguyệt không hề chuyển động, thản nhiên trả lời vấn đề của đối phương: "Tôi muốn gϊếŧ chết một vài người nhưng tạm thời chưa làm được."

Khóe môi của người nam nhân khẽ cong rồi từ từ tắt hẳn. Thần thái của hắn lạnh đến cực điểm, trong giọng nói giống như đóng một lớp băng mỏng.

"Nàng muốn gϊếŧ ai?"

Vân Thừa Nguyệt như cũ thản nhiên: "Ai gϊếŧ người vô tội bừa bãi thì gϊếŧ người đó."

Hắn chăm chú nhìn nàng một lát, gật đầu.

"Được."

Một lần nữa hắn lại cong khóe môi lên. Nếu như bỏ qua một bên sự nhợt nhạt và quỷ khí yếu ớt của hắn, không thể nghi ngờ đây là một nụ cười tao nhã rụt rè; nhưng một khi đem tất cả các yếu tố kết hợp - nhất là đôi mắt đen quá mức kia, hắn lại trở nên quỷ dị như có như không.

Hắn nâng tay trái của mình lên, chỉ thẳng vào mặt gương; gợn sóng nước lại một lần nữa xuất hiện không một tiếng động.

Hình ảnh của bọn thương phỉ một lần nữa được chiếu rọi ở trong gương.

Lúc này, bọn chúng đã tiến vào nội thành, kiến trúc trên đường hiển nhiên càng tinh xảo hơn. Mà trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, "hàng hóa" được bọn chúng sử dụng để dò đường mất đi hai người, chỉ còn năm người.

Đầu ngón tay của chủ nhân khu lăng mộ này chạm vào bên trên mặt gương.

Đột nhiên, đường phố ở trong gương đón nhận một trận cuồng phong nổi lên.

Một khắc sau, nơi đám người kia đang đứng, rõ ràng xuất hiện một tòa đèn hình người đầu thú làm bằng đồng.

Đèn hình người làm bằng đồng...?

Vân Thừa Nguyệt lập tức nhìn xung quanh, quả nhiên thấy trong điện thiếu mất một tòa đèn.

Đúng là dưới lăng mộ này có cơ quan gì đó. Nàng có chút đăm chiêu, cảm thấy có thể tin tưởng trực giác của mình một chút.

Chẳng qua nàng vừa quay đầu lại, trong gương liền truyền ra một hồi tiếng gào thét sợ hãi.

Vân Thừa Nguyệt nhìn về phía mặt gương.

Trên đường phố trong khu nội thành, tòa đèn hình người làm bằng đồng vốn đã chết bỗng nhiên sống lại.

Tư thế của nó vốn dĩ là quỳ rạp xuống đất, nhưng bây giờ nó lại đột nhiên đứng dậy, rút một thanh trường đao từ bên thắt lưng ra, dồn sức hướng về phía bọn thương phỉ với vẻ mặt vặn vẹo.

"Gϊếŧ!"

Nó hét lớn một tiếng.

Cùng lúc nó mở miệng hét lớn, một chữ "Sát" được viết theo kiểu chữ Triện ngay lập tức đã hình thành.

Cách mặt gương, Vân Thừa Nguyệt vẫn có thể cảm nhận được khí thế sát phạt mãnh liệt rung trời.

Một khắc sau, nó dùng một loại tốc độ rất nhanh và mãnh liệt không hề tương xứng với hình thể của nó, cầm lấy thanh trường đao hung hăng chém về phía trước!

Nhóm thương phỉ đều giơ binh đao lên, toàn lực viết ra thư văn của bản thân nhưng đều như muối bỏ biển.

Chỉ sau một vài tiếng la hét thảm thiết, trong gương đã trở thành một màn sương mù đẫm máu cuồn cuộn.

Vân Thừa Nguyệt nhìn chằm chằm một màn này, không cho phép chính mình chao đảo một chút nào. Cảm giác nhìn thấy máu thịt bay tứ tung đương nhiên rất tồi tệ, nhưng đây là chuyện nàng muốn làm, có một vài người trong đây gián tiếp vì nàng mà chết, cho nên nàng không thể trốn thoát khỏi trách nhiệm.

Nàng cho rằng đây là lựa chọn chính xác mà bản thân đưa ra, nhưng cũng bởi vì chính là lựa chọn mà nàng muốn, nàng mới càng không thể trốn tránh. Vân Thừa Nguyệt phải trực tiếp đối diện với hậu quả mà chính nàng đã lựa chọn.

Nàng chú ý tới việc máu thịt của bọn thương phỉ vừa rơi xuống đất, liền chậm rãi chìm vào bóng tối trên mặt đất.

Cũng trong lúc đó, người nam nhân đứng bên cạnh Vân Thừa Nguyệt nhẹ nhàng "ừng ực" một tiếng, dường như nuốt xuống thứ gì đó.

Một lần, lại một lần nữa.

Mỗi lần có một gã thương phỉ chết đi, trong cổ họng của hắn liền phát ra âm thanh nuốt thức ăn rất nhỏ.

Cuối cùng, nhóm thương phỉ đã bị gϊếŧ sạch; vẫn còn năm người may mắn sống sót, đều là những người bị bọn thương phỉ coi như "hàng hóa" được cử đi phía trước dò đường. Bọn họ vừa mới tỉnh lại khỏi sự khống chế của chữ "Tù", lại bị một màn trước mặt dọa đến ngất xỉu.

Vân Thừa Nguyệt nhìn chằm chằm vào trong gương, đầu ngón tay hơi bấm vào lòng bàn tay.

Nó còn có thể tiếp tục gϊếŧ người không? Trong lòng nàng nảy lên nghi vấn này.

Tòa đèn hình người làm bằng đồng ở trong gương nâng thanh trường đao dính đầy máu thịt lên, lại xoay người, đối mặt với ánh mắt của Vân Thừa Nguyệt.

Sau đó, nó quay sang hướng về phía chủ nhân của lăng mộ, từ tốn và cung kính vái lạy hắn ba lần.

Tòa đèn hình người làm bằng đồng một lần nữa quỳ xuống, hai tay giơ lên cao như cũ, khôi phục thành hình dạng một tòa đèn với vẻ mặt bình thường không hề tức giận.

Không gϊếŧ người nữa.

Năm con người kia không chết. Mặc dù bọn họ bị dọa cho ngất xỉu nhưng lại không chết.

Vân Thừa Nguyệt mới thở ra một hơi. Bởi vì cả người thả lỏng, nàng bất giác lại không nhịn được khịt khịt đầu mũi một chút.

"Nơi này cũng không có mùi máu tanh" Người nam nhân đó bỗng nhiên mở miệng, "Nàng không cần lo lắng nhiều."

Hắn giống như thật lâu rồi chưa nói chuyện, ngôn từ vẫn có chút ngô nghê, nhưng điều đó cũng không làm giảm đi vẻ lãnh đạm cùng sự tao nhã, cao cao tại thượng của hắn.

Vân Thừa Nguyệt đầu tiên là hơi sửng sốt, chợt hiểu được thì ra hắn cho rằng mình đang ngửi thấy mùi máu tanh.

Nàng cũng không giải thích làm gì, vừa vặn thuận tiện hỏi ra suy đoán của mình: "Vừa nãy ngươi nuốt máu thịt của bọn chúng phải không?"

Người nam nhân liếc nhìn nàng một cái, vẻ mặt không có gì biến hóa, không có sự vui vẻ khoan khoái, cũng không có sự hung hãn ác ý. Hắn chỉ rất bình tĩnh cũng rất bình thường gật đầu.

"Sau khi loại bỏ các tạp chất, cái gọi là "cơ thể con người" chẳng qua chỉ là một khối chất lỏng."

Thì ra không phải hắn trực tiếp ăn, mà là chế biến rồi mới ăn.

"Ồ..."

Vân Thừa Nguyệt dường như có chút suy nghĩ. Nàng nhớ lại trước đây đi chợ mua thịt gia cầm được gϊếŧ tại chỗ. Đây vốn là điều bình thường trong chuỗi thức ăn tự nhiên, nghĩ đến...Những người vừa mới chết, chỉ là một cách biến đổi thực đơn mà thôi, cũng thực hợp lý.

Nàng so với tưởng tượng của chính mình càng trấn định hơn nhiều.

Người này tuy quỷ dị thần bí, nhưng nếu có thể trao đổi, có lẽ nàng sẽ tìm ra cách đàm phán với hắn.

"Người đã ăn no chưa?" Vân Thừa Nguyệt nhìn năm người trong gương, có người ngã có người ngồi, mê mang hoảng sợ, cân nhắc một chút từ ngữ, thử giao tiếp với hắn, "Những người còn lại sao ngươi không ăn bọn họ?"

"Bọn họ?" Nam nhân khẽ nhíu mày, tựa như có hiềm ác, "Linh lực ít ỏi, không tu thư văn, cho dù là tội ác tày trời cũng chỉ cần tuân theo luật pháp chém chết là được. Còn nếu như theo luật phán vô tội, vẫn nên thả họ ra thì tốt hơn.

Vân Thừa Nguyệt:...

Có nghĩa là hắn sẽ không ăn bọn họ có phải không?

Hắn nhìn về phía nàng, bỗng nhiên lại cong lên khóe môi: "So với ăn bọn họ thì ăn nàng sẽ ngon hơn."

Vân Thừa Nguyệt:...

Nhìn nàng giống như ăn rất ngon hả?

Đây là hắn đang uy hϊếp nàng?

"Nhưng mà linh lực của ta cũng rất ít ỏi, lại là lương dân tuân thủ pháp luật." Vì chưa bị hắn ăn, nàng nghiêm túc phản bác, "Luật pháp nào quy định loại người như ta đáng chết chứ?"

Sự bình tĩnh của nàng có chút vượt ra ngoài dự kiến của hắn.

Đôi mắt của người nam nhân nhìn nàng với vẻ hứng thú; trong nháy mắt, đôi mắt đen láy của hắn giống như càng trở nên đen tối hơn, tự như sương mù dày đặc che khuất bầu trời.

"Ngươi..."

Hắn bỗng nhiên giơ tay lên, ngón trỏ lạnh như băng không hề có nhiệt độ nhẹ nhàng điểm vào mi tâm của Vân Thừa Nguyệt.

"Không sợ hả?"

Vân Thừa Nguyệt suy nghĩ một chút: "Sợ cái gì? "

"Ta gϊếŧ nàng. Chết."

Ngón tay của người nam nhân di chuyển đến khóe mắt của nàng. Giống như một giọt sương mù lạnh lẽo chậm rãi chảy xuống.

"Hoặc là...Trẫm"

Vân Thừa Nguyệt đảo mắt nhìn ngón tay thon dài của hắn, chóp mũi nhẹ nhàng giật giật một chút, cổ họng còn hơi lăn lộn.

Bởi vì cố gắng nhẫn nại, nàng hơi nhíu mày lại, vẻ mặt toát ra vài phần chăm chú: "Gϊếŧ người là ta muốn gϊếŧ, có liên quan gì đến ngươi chứ? Nếu là ta muốn gϊếŧ người vì sao lại phải sợ?"

"Chẳng qua" Nàng nói, nở một nụ cười xảo quyệt, "Nếu như ta sợ, cho dù ngươi có thả ta ra bên ngoài, ta đây vẫn sợ ngươi; nhưng nếu ta đã không sợ, ngươi có thả ta ra hay không, ta đây vẫn không sợ."

"Ồ..."

Ngón tay đang lướt nhẹ trên khuôn mặt của nàng bỗng chốc dừng lại.

Hắn thu tay lại, đứng khoanh tay đứng nhìn vào trong gương.

Từ trong gương chiếu ra hình ảnh đường phố ở khu nội thành, bỗng nhiên nổi lên một trận gió, đỡ năm người đang sợ tới mức hồn phi phách tán bay lên, đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi.

Vân Thừa Nguyệt nhìn kỹ vào trong gương, nhớ tới những gì chủ nhân của lăng mộ vừa nói, không chắc chắn hỏi: "Ngươi... Thả họ quay trở về mặt đất có phải không? "

Người nam nhân gật đầu: "Bọn họ tự tiện xông vào Đế lăng, vốn nên phán tội chết. Nhưng xem xét kỹ thì thấy bọn họ là bị cưỡng ép nên mới đi vào chỗ này, ta có thể tha thứ cho họ."

Nàng đã hiểu, đúng là hắn đã thả bọn họ ra.

Nàng lập tức có chút cao hứng: có thể sống một lần tính một lần cũng rất tốt.

Suy nghĩ một chút, Vân Thừa Nguyệt lại hỏi: "Vậy ngươi có thể đưa họ đến gần thị trấn hơn một chút được không? Nếu như bọn họ lại ở gần những nơi như là núi sâu rừng già, hoặc là sơn trại của thổ phỉ, như vậy cũng vẫn rất nguy hiểm. "

"...Nàng còn có thời gian để quan tâm đến chuyện của người khác? " Người nam nhân khẽ nghiêng ánh mắt, trong đôi mắt là sương mù dâng trào.

Đúng lúc Vân Thừa Nguyệt cho rằng hắn sẽ không trả lời, hắn lại thản nhiên nói: "Đồng ý."

Là trả lời cho vấn đề vừa rồi của nàng.

Hẳn là hắn sẽ không nói dối đi...... Trực giác của nàng bảo rằng có thể tin tưởng đáp án này. Khóe môi của Vân Thừa Nguyệt mím lên thành một độ cong, chỉ cảm thấy hiện tại còn thiếu một chuyện để lo lắng, lúc này mới có tâm tư cẩn thận quan sát hắn.

Vị chủ nhân của lăng mộ này mặc một cái áo choàng dài tay màu đen tuyền, đai lưng đỏ thuần, lóe ra màu sắc giống như vàng ngọc; chỉ là trên vải dệt có những đường vân tinh tế tối màu giống nhau, rõ ràng làm cho cả người toát lên khí thế phú quý.

Mà trái ngược với bộ lễ phục trang nghiêm này, mái tóc dài đen nhánh của hắn lại tùy ý xõa xuống, không hề được buộc gọn gàng.

Tóc tai bù xù, không hợp lễ nghĩa. So với thế giới ban đầu mà Vân Thừa Nguyệt đã trải qua, đây là một trong những đặc điểm của tù nhân hoặc người nghèo, không biết với hắn là loại tình huống gì.

Chôn cùng với ấn ngọc tỷ, ăn mặc hoa lệ, tự xưng là "Trẫm"... Hắn thật đúng là một vị Hoàng Đế?

Vậy cái quan tài bằng đồng kia chính là chỗ đặt xác của vị Hoàng Đế này hay sao?

Vân Thừa Nguyệt hơi nghiêng người, hướng về phía trước nhìn thoáng qua. Quả nhiên, nắp quan tài bằng đồng đã được dời đi một nửa; từ góc độ của nàng, trên cỗ quan tài có chi chít vô số lỗ thủng liên tục với nhau tạo thành những ký tự không rõ ràng.

Giống như là dùng ngón tay đâm thủng từng cái một.

Ngón tay?

Cô không khỏi nhớ tới tiếng "đốc, đốc, đốc" vừa rồi vang lên liên tục không dứt, vì thế lại cúi đầu nhìn ngón tay của người nam nhân.

Bàn tay hắn đẹp như con người của hắn: tuy rằng nhợt nhạt nhưng không làm mất đi vẻ thanh mảnh và vẻ đẹp vốn có của nó, thế cho nên làn da trắng bệch càng làm cho bàn tay của hắn giống như một viên ngọc trơn bóng không tỳ vết, khiến cho người ta xao xuyến nhưng không khỏi bị thu hút.

Quan trọng hơn là...Trên tay của hắn không có bất kỳ vết thương nào.

Quan tài làm bằng đồng hẳn là rất cứng... Nếu nó thực sự được đâm thủng bằng những ngón tay, có thể thấy bàn tay của hắn hẳn là rất cứng rắn.

Hiện tại nàng nên làm cái gì bây giờ? Không nói một lời trực tiếp chạy trốn? Không được, khoảng cách giữa bọn họ quá gần, xung quanh không có lối ra, tùy tiện hành động rất có thể ngược lại khơi dậy cảnh giác của đối phương.

Vân Thừa Nguyệt suy nghĩ, vô tình thả lỏng tâm trí phòng bị, lại giật giật chóp mũi.

A...Thật sự tốt, tốt...Không được, không thể, phải nhẫn nại.

"Ta vừa nhớ lại một chuyện" Nàng khiến cho bản thân dời đi lực chú ý, rất là trịnh trọng nhìn thẳng vào chủ nhân của lăng mộ, "Tên của ta là Vân Thừa Nguyệt, năm nay mười bảy tuổi, trong quá khứ hầu hết thời gian đều không đi ra ngoài, không có bất kỳ hành vi vi phạm pháp luật gì; nếu ngươi không tin vào điều đó, ngươi có thể đi đến thành Hoán Hoa để kiểm chứng."

"Ừ?"

Thần sắc của người nam nhân bất động: "Nàng là đang cầu xin ta để nàng thoát ra khỏi đây?"

"Không phải cầu xin, là đang giảng đạo lý."

Vân Thừa Nguyệt mỉm cười với hắn, kiên nhẫn nói: "Ngươi xem, ta cũng là một người đáng thương bị cưỡng ép tiến vào trong đây, chuyện xấu gì cũng chưa từng làm. Ngươi đã buông tha cho năm người vừa rồi, cũng nên buông tha cho ta, cái này gọi là "trước mặt luật pháp mọi người đều bình đẳng", có phải không?"

"Ừm... Có lý do chính đáng"

Người nam nhân này thế nhưng thật sự trầm ngâm trong chốc lát, gật đầu tỏ vẻ tán thành.

Nhưng ngay lập tức, thần sắc hắn lại lạnh lùng: "Nhưng là...Không được."

Lúc vẻ mặt của hắn trầm xuống, toàn bộ không khí ở bên trong tòa địa cung đều lạnh thêm vài phần như băng, ngay cả thứ ánh sáng nhợt nhạt đang ổn định cũng khẽ run rẩy.

Thiên Tử nhất nộ, phục thi bách vạn, lưu huyết thiên lý!

Xem ra, ngay sau khi Thiên Tử tức giận sẽ làm chấn động bốn phía xung quanh.

Vân Thừa Nguyệt thở dài. Được rồi, nàng đã cố gắng hết sức để nói chuyện với hắn.

Có lẽ nàng cũng sẽ bị hắn "ăn" mất.

Cẩn thận ngẫm nghĩ lại, vị chủ nhân của lăng mộ này vừa rồi ghét bỏ những người đó linh lực ít ỏi, nhưng Vân Thừa Nguyệt biết nàng đã hấp thu không ít linh lực của người khác.

Nếu hắn đã "ăn" bọn thương phỉ, đương nhiên cũng có thể "ăn" nàng.

Ở trong mắt của hắn, nói không chừng nàng giống như một cái chân giò hun khói thơm ngào ngạt, da giòn thịt mềm, to nhỏ vừa miệng...... Hình dung như vậy, ngay cả cô cũng muốn "ăn" chính mình.

Vân Thừa Nguyệt khụt khịt mũi, cảm thấy dường như bản thân hiểu được sự thèm ăn cấp bách này.

Suy nghĩ rộng lượng một chút, dù sao khối thân thể này cũng đã chết qua một lần. Vân Nhị tiểu thư chết, nàng cũng chết; tất cả mọi người trên thế gian đều có sống có chết, cái này cũng không có gì to tát.

Vì thế, Vân Thừa Nguyệt chỉ hơi khổ não trong chốc lát, ngay lập tức đã bình tĩnh lại.

Nàng nghiêng đầu, thản nhiên nghênh đón ánh mắt của chủ nhân khu lăng mộ.

Hắn cũng đang nhìn nàng.

Đôi mắt này kiên quyết rõ ràng, đường cong tuyệt đẹp, lông mi rậm rạp gần như mảnh khảnh thanh tú, hai tròng mắt lại sáng lên một thứ ánh sáng lạnh thấu thấm vào người, làm cho người ta liên tưởng đến tử vong vô hạn.

Vân Thừa Nguyệt hơi u sầu mở miệng: "Vậy ngươi ăn ta đi. Tuy rằng ta hẳn là đánh không lại ngươi, nhưng ta vẫn sẽ toàn lực phản kháng."

Nàng suy nghĩ một chút, lại nhắc nhở nhiều hơn một câu: "Chờ đến lúc ngươi bắt đầu dùng cơm, nếu có ăn ta thì nhớ ăn cho sạch sẽ, không cần lãng phí."

"Ồ... Nàng còn chu đáo nghĩ đến việc này nữa à."

Người nam nhân chậm rãi gật đầu, ánh mắt lạnh như băng xuyên thấu người khác di chuyển trên người nàng.

Bỗng nhiên hắn đến gần, lại hơi khom lưng, một khuôn mặt tuấn lệ hoàn hảo nhưng trắng bệch đến đáng sợ, vừa vặn thật nghiêm khắc dán vào gò má của Vân Thừa Nguyệt.

Có sự lạnh lẽo đâm vào trong xương cốt, giống như sương mù lạnh đến cực điểm, là vô số rét lạnh thật nhỏ, từng chút từng chút chui vào trong xương cốt.

Vân Thừa Nguyệt giật mình một cái.

Thật, thật gần...!

Nàng mở to hai mắt, hô hấp thoáng dồn dập.

Không được, phải tránh xa hắn một chút, bằng không...

Người nam nhân này lại nắm chặt lấy nàng, không để nàng rời xa hắn.

Ánh mắt của hắn tập trung vào mặt gương của nàng, khóe môi từng chút nâng lên, cuối cùng mở rộng thành một nụ cười.

Nụ cười này rõ ràng khác với lúc trước, đây là một nụ cười tươi hàng thật giá thật. Khi hắn cười rộ lên như vậy, quỷ khí trên mặt của hắn lại đột nhiên tiêu tán, ngay cả màn sương dày đặc trong mắt hắn cũng trở nên dịu dàng không ít, làm cho hắn bộc lộ ra một loại khí chất hào phóng và sáng ngời.

Tuy rằng chỉ xảy ra trong một cái chớp mắt.

"Trẫm, sẽ không ăn nàng."

Hắn ở bên cạnh nàng, không có một chút hô hấp, giọng nói trầm thấp lại linh hoạt kỳ ảo.

"Với sự can đảm này của nàng, có khả năng đảm đương vị trí Hoàng Hậu" Hắn nói, "Vân Thừa Nguyệt, trẫm hứa Hậu vị sẽ dành cho nàng."

...Chính bản thân ngươi đã bị chôn vùi bên trong lăng mộ này mà còn dám nghĩ về Hoàng Hậu? Cái gọi là Hậu vị, đừng nói là sẽ đặt thêm một cái quan tài bằng đồng bên cạnh cỗ quan tài của ngươi nha.

Vân Thừa Nguyệt có vô số lời muốn phản bác.

Vấn đề là, bây giờ nàng cảm thấy hơi chóng mặt, không muốn nói nhiều với hắn.

Chỉ còn lại một tia lý trí đang khổ cực chống đỡ, nhưng cũng sắp đạt tới cực hạn.

Một ý nghĩ có chút hoang đường bỗng nhiên xuất hiện trong đầu.

Ánh mắt Vân Thừa Nguyệt hơi sáng lên. Chẳng lẽ, hay là, có thể...

"Trở thành Hoàng Hậu của người...Để làm cái gì, có lợi ích gì sao?" Nàng thử thăm dò.

Người nam nhân đang dán gương mặt vào gò má của cô, động tác trong gương rất thân mật, nhưng thần thái của hắn lại lạnh lùng và xa xôi, giống như một đám sương mù không thể nhìn thấy, không thể chạm vào.

"Châu báu trong thiên hạ, nàng cứ tự mình đi lấy; non sông ngày sau ta sẽ chia cho nàng một nửa. Bao nhiêu đây đã đủ tốt chưa? Về phần nàng cần phải làm gì..."

Hắn chạm vào mái tóc của nàng. Động tác này không có bất kỳ hơi thở thân mật nào, ngược lại nghiêm nghị lạnh lùng như băng, vang lên giống như một mệnh lệnh.

"... Giúp trẫm diệt trừ kẻ nịnh thần, giành lại thiên hạ. "

... Nghe có vẻ khó khăn đó.

Vân Thừa Nguyệt trầm mặc một lát.

Thành thật mà nói, bây giờ nàng không có tâm trạng để suy nghĩ về những điều kiện trong giao dịch này.

Bởi vì sức chịu đựng của nàng thực sự đã đạt đến giới hạn của nó.

Nàng không thể chịu đựng được thêm nữa.

Đủ rồi, nàng đã cố gắng hết sức.

"Trở thành Hoàng Hậu của ngươi..."

Nàng hít một hơi thật sâu, nghiêm túc và đứng đắn hỏi lại hắn: "Ta đang muốn cắn ngươi, ngươi cho ta cắn một cái được hay không?"

"Cứ tự nhiên... Cái gì? "

Cắn hắn?

Thần sắc của người nam nhân trở nên cổ quái, cũng là lần đầu tiên hiện ra rõ ràng vẻ mê mang.

Hắn có nghe thấy nàng nói không nhỉ?

Vân Thừa Nguyệt nghĩ có thể là hắn khó xử, còn chưa hết hy vọng, chính mình trước tiên lui từng bước: "Trước mắt cho ta cắn một ngụm đi? Có thể cắn một ngụm chứ?"

Nàng nhịn không được, bởi vì trên người hắn thật sự, thật sự...

Thật sự thơm quá à!

Từ lúc hắn xuất hiện đã có một mùi hương nồng đậm dị thường, say mê dị thường, không ngừng dâng trào ở trong mũi của nàng.

Chính là mùi hương của làn sương đen lúc đầu hấp dẫn nàng, hương vị thơm ngon lắm. Lúc trước nàng còn cho rằng làn sương đen bắt nguồn từ ấn ngọc tỷ có hình rồng, hiện tại nàng đã biết, làn sương đen chính xác là mùi hương của vị chủ nhân khu lăng mộ này, mùi hương trên người của hắn so với mùi hương trước đây còn thơm hơn nhiều.

Nếu như nói ấn ngọc tỷ có hương vị của món cơm chay cậy, vậy hương vị của người này chính là món lẩu cao cấp với bốn vị nước dùng, sashimi bụng cá ngừ vây xanh cùng món tráng miệng thủ công đến từ đầu bếp có ba sao Michelin...

Mà Vân Thừa Nguyệt chính là một vị khách với đôi mắt màu xanh lục đã đói rã họng bảy ngày bảy đêm.

Nàng đã cố gắng hết sức để kiểm soát bản thân.

Nhưng bây giờ không thể khống chế được nữa.

Ở trong lòng nàng thèm nhỏ dãi ba thước, trên khuôn mặt thành khẩn đến cực điểm nói: "Cho ta cắn một ngụm thôi, ta sẽ không làm hỏng ngươi đâu... Cố gắng không cắn hư ngươi."

Người nam nhân cau mày. Hắn có đôi mắt cùng chiếc mũi đẹp và sáng sủa, mặt mày lại tú lệ tinh xảo, lúc này hơi nhíu mày, lập tức toát ra một loại mảnh khảnh trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Cuối cùng trong giọng nói của hắn vẫn còn bình tĩnh, hỏi nàng: "Vì sao nàng muốn cắn ta?"

Vân Thừa Nguyệt thở một hơi thật dài.

Nàng hơi ngượng ngùng giải thích: "Ngươi rất thơm, một hương thơm đặc biệt làm cho người ta không kiềm chế được. Ta...Không phải thật sự cắn như trong lời nói, ta liếʍ ngươi một chút thì có thể chứ? Trước mắt ngươi cho ta ăn một chút, ta mới có thể giúp ngươi đảm đương trách nhiệm của Hoàng Hậu, có đúng hay không?"

Nàng mong mỏi nhìn hắn, nhưng lại không phát hiện trong lúc nói chuyện cổ họng của nàng cứ cuộn trào liên tục

Người nam nhân:...

Người nam nhân:...?

Nàng thật sự nghiêm túc à?

Nhìn vào đôi mắt xanh mơ hồ của nàng, hắn nhất thời lâm vào trầm tư. Trải qua nhiều năm như vậy, tiểu cô nương trên thế giới này... Đều đã trở nên như vậy hết rồi hay sao...

Hắn không thể nói rõ.

Hai người bọn họ, đến tột cùng ai mới là người sẽ ăn thịt của người kia?